Chương 15: Là ai

Thẩm Miên tùy tay ném bát sang một bên.

Cách đó không xa lập tức có người ham vui chen lên, khó tin nhìn chằm chằm mấy viên xúc xắc trên bàn.

"Trời! Năm cái sáu!"

Hắn ta dụi dụi mắt, giọng cao vút kinh ngạc kêu lên: "Tiểu huynh đệ này thật lợi hại!"

Còn chưa kịp nói thêm câu nào, chợt cảm thấy nghẹt thở.

"Làm phiền, tránh ra một chút."

Mộc Tê mặt lạnh, xách cổ áo hắn ta, kéo cả người ra khỏi phạm vi an toàn quanh Hoàng Đế.

"Khụ khụ."

Nam nhân kia sờ sờ cổ, nhìn Mộc Tê cả người đều viết chữ "không dễ chọc", yên lặng dịch sang một bên.

Hắn ta vẫn là nên tìm một chỗ an toàn để hóng chuyện thì hơn.

"Có phải ngươi gian lận hay không!"

Trương Liêm sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, liền lập tức nhảy dựng lên, hai mắt đỏ đậm, gân xanh bên cổ cũng nổi hết cả lên.

Thẩm Miên lại chẳng buồn để ý tới gã.

Trong tay Lục Chương còn đang cầm cây trâm cầm đồ —— vật chứng.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ —— nhân chứng.

Còn có tờ khế ước vay bạc trong tay y, mặt trên viết rõ ràng đại danh Trương Liêm, vay bao nhiêu, lãi bao nhiêu, lúc nào hoàn trả, đều ghi rành mạch.

Thẩm Miên rất mong chờ vẻ mặt của Trương Thượng thư khi thấy mấy thứ này.

"Ngươi chắc chắn là gian lận!"

Trương Liêm chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết l*n đ*nh đầu, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ:

Xong rồi.

Hiện tại không nói đến chuyện hai cây trâm ngọc đã không cánh mà bay, bên ngoài gã còn thiếu 220 lượng bạc nợ.

Nếu phụ thân gã biết gã ra khỏi cửa không phải là để đi mua sách, mà là chạy đi đánh bạc —— chẳng phải sẽ đánh gãy chân gã cho hả giận sao?!

Nỗi hoảng hốt trong lòng lập tức hóa thành lửa giận ngùn ngụt.

Trương Liêm giận dữ gào lên, cả người như phát cuồng lao về phía Thẩm Miên: "Được lắm! Ngươi dám đùa giỡn ta?!"

"Giao đồ vật ra đây cho ta!"

Gã vừa mới xông tới được một bước, cả người liền bị đá bay ra ngoài.

Hai viên xúc xắc lăn lông lốc trên mặt đất, Mộc Tê thu hồi chân phải, ánh mắt nhìn Trương Liêm chẳng khác gì đang nhìn một người chết.

Thẩm Miên lặng lẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái.

Quả thực nguy hiểm.

Nếu không phải y ra hiệu kịp lúc, người Trương gia suýt nữa đã không giữ được mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!