Chương 14: Đánh bạc

Trương Liêm nhìn người đang đứng trước mặt mình, gấp gáp xua tay: "Không bán không bán! Cây trâm này ta không bán, ta chỉ là nhất thời thiếu bạc xoay vòng thôi!"

Gã nghiêm mặt kiên quyết: "Chờ ta thắng, còn phải đi chuộc lại!"

Thẩm Miên khóe miệng co giật nhẹ.

Quá điển hình rồi.

Dù trải qua bao lần, y vẫn cảm thấy khó tin.

—— Vì sao những người này lại có cùng một kiểu suy nghĩ thế không biết?

Giống như mỗi kẻ ngồi trước chiếu bạc đều tin chắc mình chỉ còn thiếu một cơ hội, là có thể "thắng trở về."

Vì thế, bất kể dùng cách gì, dù phải bán sạch gia sản, họ cũng nhất quyết gom đủ vốn.

Bởi trong mắt họ, những thứ đã bán đi, số bạc đã mất... chẳng qua cũng chỉ là "tạm thời bị mất."

Chỉ cần thắng một ván, là có thể chuộc lại tất cả.

Thẩm Miên khẽ "Xì" một tiếng, ngữ khí không mấy kiên nhẫn: "Ngươi lấy gì đảm bảo ngươi sẽ thắng? 100 lượng, bán cho ta đi."

Nghe người khác nghi ngờ vận may của mình, Trương Liêm lập tức đỏ bừng mặt, phẫn nộ quát: "Ngươi nói bậy! Đừng tưởng ngươi vận khí kém, thì ai cũng như ngươi!"

"Hôm nay ta nhất định chuộc lại được!"

Trong lòng gã thầm nghĩ, chỉ cần xoay vòng được ít bạc, thắng vài ván là ổn thỏa cả thôi. Huống hồ, nếu phụ thân phát hiện cây trâm bị mất, gã còn biết ăn nói thế nào cho phải?"

Thẩm Miên nhìn lướt một cái đã đoán được ý nghĩ trong đầu gã, cười lạnh trong bụng.

Y thầm thì với 09: "Giống hệt như người lần đầu lén làm chuyện xấu, còn biết sợ. Sau đó thì quen tay, dần dần chẳng thấy gì là sai nữa."

Trong nguyên tác, về sau Trương Liêm không chỉ bán trâm, mà còn từng đem cả bộ trà cụ trong cung đi cầm, rồi làm đồ giả để trả lại.

Nếu không phải gặp phải thụ chính nghiêm túc điều tra, có lẽ gã còn có thể tiếp tục qua mặt phụ thân của mình thêm một thời gian dài.

Nghe Trương Liêm dám mắng cả Thẩm Miên, sắc mặt Lục Chương sa sầm, còn Mộc Tê thì đã bước lên nửa bước, chuẩn bị ra tay dạy dỗ.

Thẩm Miên vẫy tay, ý bảo không sao cả.

Y bĩu môi: "Ngươi có vận khí tốt mà vừa nãy thua sạch 50 lượng bạc?"

Trương Liêm nghẹn họng.

"Vậy đi, ta coi như làm người tốt một lần — 100 lượng. Nếu ngươi thắng, cây trâm này sẽ trả lại cho ngươi."

Thẩm Miên bổ sung thêm: "Nhưng nếu hôm nay ngươi thua sạch, thì cây trâm này sẽ thuộc về ta."

Trương Liêm do dự một lúc, rồi cắn răng mở miệng: "500 lượng."

Cái tên công tử kia nhìn đã thấy dễ lừa rồi. Tuổi thì còn trẻ, ăn mặc quý phái, gương mặt thì ngây ngô chẳng dính chút khổ đời, người ta vừa thấy đã tưởng ngay là con nhà đại phú đại quý.

Thẩm Miên trợn mắt ngay tại chỗ.

Y cùng 09 đồng thanh gào lên: "Tên này không chỉ coi ta như kẻ vung tiền như rác, mà là trực tiếp xem ta như thằng ngốc đấy à?!"

Người này sao lại dám mở miệng đòi đến 500 lượng? Đừng tưởng y không biết, cây trâm đó đem đến tiệm cầm đồ cũng chỉ được có 40 lượng là cùng!

Thẩm Miên nghiến răng ken két: "100 lượng thôi, đừng tưởng ta không biết giá chung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!