Chương 138: Phiên ngoại 10: Xuyên về hiện đại (2)

Thẩm Miên vừa hỏi xong, liền thấy ánh mắt của Lục Chương dừng lại trên hệ thống nhỏ đang nằm trong tay y.

"09 đưa cho ta."

Hắn khẽ dừng, rồi bổ sung: "Nó bảo, đây là vật dụng quan trọng nhất để sinh hoạt ở thế giới này."

Khối vuông nhỏ kia đích xác thuận tay tiện lợi, hiện tại Lục Chương đã phát hiện không ít tác dụng của nó.

09 đắc ý dào dạt, nhảy phóc hai cái trên giường bệnh, trong miệng còn nhét hai quả anh đào, má phồng phồng, chợt "pặc" một tiếng nhổ sạch hạt, kiêu ngạo nói:[Ta chuẩn bị đầy đủ rồi! Sinh hoạt ở hiện đại sao có thể thiếu điện thoại? Vừa truyền tống qua đây, ta liền mua cho Lục Chương một cái.]

Thẩm Miên vốn định với tay lấy quả dâu tây, nhưng ngón tay thon dài đã nhấc ngay cục than đen nho nhỏ kia lên, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi lấy đâu ra tiền?"

09 bị bóp gáy nhấc lên, lắp bắp một tiếng, nhìn ánh mắt của ký chủ ngày càng nguy hiểm, nó cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi:[Ta... ta dùng tích phân đổi.]

Thẩm Miên khẽ cười, mà nụ cười ấy khiến người lạnh sống lưng: "Tích phân gì?"

Hai cái móng nhỏ của 09 cụp xuống, âm thanh càng thấp: [Là... tích phân khen thưởng của Cục Quản Lý Nội Đẩy.]

——Nhờ nó không ngừng nỗ lực, cuối cùng Thẩm Miên và Lục Chương cũng đồng ý tiến vào Cục làm việc. Sau khi thông qua khảo hạch và trở thành đồng sự nội đẩy, mỗi người đều được ban thưởng 500 điểm tích phân. Số tích phân bị trừ lúc trước vì ẩn thân thất bại cũng được bổ sung lại đầy đủ.

Đương nhiên, thành công nhập chức nhân viên mới cũng có tích phân kèm theo.

Phần của Lục Chương, sau khi 09 tự mình giúp hắn tạo thân phận mới trong thế giới này, nó lại lấy một phần để mua nhu yếu phẩm cho hắn, phần còn lại thì đổi thành tiền tiết kiệm.

Thẩm Miên siết 09 thành một cục như Slime, nghiến răng: "Thế còn phần của ta thì sao?!"

Chẳng lẽ hệ thống này dám nuốt mất phần của y?!

09 run run đáp, nhỏ giọng như tội nhân đợi xử chém:[Phần của ký chủ... ta dùng để chữa thân thể cho ngài rồi.]

Nếu không chữa, điện tâm đồ của ký chủ lúc ấy thẳng tưng rồi, sao có thể bây giờ thân nhẹ như gió, tung tăng hoạt bát thế này? Còn chưa kể nó còn tự bỏ thêm 30 điểm tích phân vào trong đó!

Thẩm Miên: ...

Ánh mắt của Lục Chương lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén quét thẳng về phía cửa phòng bệnh.

Bên ngoài cửa, ông chủ đang thò đầu nghe lén lập tức rùng mình, lưng lạnh toát.

"Cái... cái kia, Tiểu Thẩm à..."

Ông chủ miễn cưỡng nhích vào trong, nặn ra chút nụ cười gượng gạo, nói với Thẩm Miên đang nằm trên giường:

"Nếu người nhà của cậu tới rồi... cậu cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi bên này. Công ty còn có việc, tôi về trước đây."

Ánh mắt của Lục Chương thoáng quét qua, giá lạnh đến độ khiến người ta run xương. Ông chủ bị ép căng da đầu nói hai câu nữa, cuối cùng lòng bàn chân mềm nhũn, xoay người chạy trốn thật nhanh.

"Thôi kệ đi."

Thẩm Miên giữ chặt cánh tay đang định bước ra ngoài của Lục Chương, trầm giọng hừ lạnh: "Với loại rác rưởi ấy, nói gì cũng vô ích, nhìn ta đây mà bắt ông ta bồi tiền!"

Chỉ có tiền mới khiến hạng ông chủ vô lương đau tận tim gan.

Huống hồ, đây là xã hội hiện đại, Lục đại nhân, dù ngươi có muốn trùm bao tải đánh ông ta, cũng sẽ bị camera ghi lại rồi tống vào cục cảnh sát.

Đương nhiên, hiện tại Thẩm Miên còn chưa biết, chưa đầy hai ngày sau, tin tức ông chủ vô lương áp bức nhân viên đến chết liền nổ tung khắp nơi.

Không biết ai chụp được cảnh xe cứu thương chạy thẳng đến dưới lầu công ty rồi tung lên mạng. Ông chủ vội mở livestream làm sáng tỏ, trên màn hình vừa nói vừa nghẹn mặt, còn nói mấy câu kiểu:

"Người trẻ tuổi phải biết phấn đấu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!