Chương 137: Phiên ngoại 09: Xuyên về hiện đại (1)

Thẩm Miên vừa mở mắt, cảnh vật đầu tiên đập vào là trần nhà màu trắng.

Y ngẩn ra thật lâu, mãi đến khi ý thức dần hồi lại mới nhớ được bản thân đang ở đâu.

"Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm tỉnh rồi!"

Còn chưa kịp hoàn toàn lấy lại tinh thần, thì cách đó không xa đã vang lên tiếng gọi xé gan xé phổi.

Trên giường, Thẩm Miên còn chưa hiểu chuyện, trước mắt đã có người bổ nhào tới. Người nọ với hai mắt đỏ hoe, thấy y mở mắt nhìn mình thì lập tức giọng cao vút, hét lớn: "Bác sĩ!"

Ông ta giậm chân cuống quýt: "Bác sĩ! Mau lên! Người tỉnh rồi!"

Thẩm Miên: ...?!

Y chỉ yên lặng nhìn ông chủ thiếu đạo đức kia xoay mòng mòng như con quay, trong lòng thử gọi hệ thống hai tiếng.

Nhưng thời gian trôi qua, bên tai vẫn im lìm không có một chút phản hồi.

Tim của Thẩm Miên chợt thắt lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Chẳng lẽ, khi truyền tống đã làm rơi mất hệ thống kia?

Còn cả Lục Chương nữa, không phải nói sẽ cùng đi với y hay sao?

Ông chủ liếc thấy sắc mặt của Thẩm Miên thay đổi, lập tức gượng nở nụ cười lúng túng: "Cái kia... Tiểu Thẩm à..."

"Nhường một chút."

Bác sĩ khám bệnh cho Thẩm Miên lạnh giọng nói: "Người bệnh cần nghỉ ngơi, có chuyện gì để sau hãy nói."

Ông chủ gật đầu liên tục như giã tỏi: "Được được."

Một lát sau, ông ta lại nhìn sắc mặt của bác sĩ, dè dặt mở lời: "Bác sĩ này, ngài xem, cậu ấy đã tỉnh rồi, vậy... vậy chắc là không có vấn đề gì lớn, đúng không?"

Bác sĩ: ......

Trong lòng hết sức muốn trợn mắt: rõ ràng nghe nói cậu thanh niên này đang làm việc thì ngất xỉu, đưa tới đây điện tâm đồ thẳng tắp như đường chết, thế mà còn mở miệng nói không có vấn để gì lớn? Không biết ngượng hay sao?!

Thẩm Miên cũng không buồn để ý đến ông chủ không chút lương tâm kia. Hệ thống vẫn bặt vô âm tín, khiến trong lòng y nổi lên một cơn bất an khó tả.

"Nhường một chút."

Từ ngoài cửa vang lên giọng nói, kế đó là đồng nghiệp nữ ngồi cạnh bàn bên liền xách theo một túi đồ bước vào, rồi thuận tay đẩy ông chủ đang chắn đường sang một bên, cô thấy Thẩm Miên đã tỉnh, đôi mắt lập tức sáng rực: "Anh Thẩm, anh tỉnh rồi?"

Cô lập tức gạt hẳn ông chủ ra, giọng đầy kích động: "May quá! Vừa nãy anh thật dọa chết chúng ta!"

Buổi sáng anh Thẩm ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!

Theo sau cô còn có hai đồng nghiệp khác, ánh mắt đều tràn đầy lo lắng nhìn về phía Thẩm Miên.

Thẩm Miên thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, khẽ nhíu mày, cân nhắc hồi lâu: "Cậu là ——"

Hình như là đồng nghiệp, nhưng tên là gì nhỉ?

Thời gian trôi lâu quá, y đã không nhớ rõ.

Nghe Thẩm Miên nói vậy, nụ cười trên mặt của mấy người đồng nghiệp bỗng đông cứng.

Không lẽ, anh Thẩm mất trí nhớ rồi?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!