Khi Thẩm Giác còn nhỏ, kỳ thật hắn sống không được tốt lắm.
Mẫu phi của hắn có xuất thân thấp kém, lại không cam lòng việc mình sinh được hoàng tử mà vẫn chỉ là một Tần vị tầm thường. Bà ta luôn tìm đủ mọi cách mong phụ hoàng của hắn có thể một lần nữa để mắt tới.
Chỉ tiếc, bản lĩnh lại chẳng có bao nhiêu, ngoài chút tài sắc, vài món sơn hào hải vị khiến Hoàng Đế nếm hai lần đã chán, bà ta không có gì khác để dựa vào
Cho đến một ngày nọ, sau khi Thẩm Giác phát bệnh, Hoàng Đế tới nhìn hắn một chút. Ánh mắt của mẫu phi khi ấy bỗng như bắt được điều gì, sáng rực đến đáng sợ.
Từ ấy trở đi, Thẩm Giác bắt đầu thường xuyên bị bệnh.
Nhưng phụ hoàng chẳng qua chỉ là nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn, sau lần đó, mặc cho Thẩm Giác bệnh nặng đến đâu, người cũng chẳng bao giờ xuất hiện nữa.
Đến khi hiểu được vì sao mình mãi phải mang danh bệnh tật, Thẩm Giác liền bắt đầu phản kháng.
Thẩm Giác từ chối ăn những thứ quỷ dị do mẫu phi đưa tới, cũng không còn ngoan ngoãn đứng giữa trời tuyết để gió đông cắt da thịt. Hắn nỗ lực muốn mẫu phi nhìn rõ hiện thực, chỉ tiếc đổi lấy vẫn là sự điên cuồng mù quáng của bà ta.
Năm ấy hắn vừa tròn 5 tuổi, có một ngày trộm chạy đến Ngự Hoa Viên chơi đùa, lại sẩy chân rơi xuống mặt hồ đóng băng, khoảnh khắc nước đá lạnh buốt tràn vào khoang mũi, sợ hãi ập đến mạnh mẽ đến mức cả người hắn đông cứng lại.
Hắn theo bản năng liều mạng giãy giụa, nhưng quần áo ngấm nước nặng nề vô cùng, cho dù dốc hết sức lực, Thẩm Giác vẫn chậm rãi chìm xuống đáy.
Đúng lúc tuyệt vọng dâng ngập lòng, cổ áo bỗng căng lên, có người kéo hắn lên khỏi mặt nước.
Hắn quỳ rạp trên đất, ho khan đến tối sầm trời đất.
Mãi đến khi hơi thở dần ổn định, hắn mới nhận ra trên người mình đã khoác một chiếc áo ngoài, còn người đứng ngay trước mặt lại là Ngũ hoàng huynh. Thấy hắn nhìn sang, đối phương đưa tay định giúp hắn vuốt thuận khí, nhưng tay khựng giữa không trung, có chút lúng túng: "Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Thẩm Giác khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào người đã kéo hắn khỏi hồ.
Là một vị tiểu hoạn quan tuổi trẻ, dung mạo diễm lệ khác thường.
Đối phương nhìn khá xa lạ, chắc chỉ vừa mới được điều đến hầu hạ hoàng huynh.
Người ấy vớt hắn lên ném sang một bên rồi liền mặc kệ, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người đang đối diện hắn.
Thẩm Giác lắc đầu, giọng khàn khàn nói cảm ơn với Thẩm Miên.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Tiểu Thẩm Miên nhẹ nhõm thở ra, hít hít mũi, khi nghe Thẩm Giác gọi mình một tiếng "Ngũ ca", đôi mắt của cậu bé liền sáng lên.
Ca ca ư? Cậu bé thích làm ca ca lắm!
Chẳng qua nơi này đúng thật không thích hợp ở lâu, giống như chỉ cần đứng đây thêm chút nữa liền dễ... mất mạng vậy.
Aiz, cậu bé muốn về nhà.
Thẩm Miên nhìn quần áo nhỏ nước dọc theo thân Thẩm Giác, khẽ giọng hỏi:
"Vậy, ngươi... có muốn cùng ta trở về thay quần áo rồi hẵng quay lại không?"
Tuy rằng cậu bé biết bản thân nên đưa đệ đệ này về trước, nhưng Tiền Dụng cũng ướt hết cả rồi, bọn họ phải mau quay về để thay quần áo.
Tiểu Thẩm Miên đưa tay sờ sờ áo Tiền Dụng ướt đẫm, nắm lấy một góc áo vắt nước, cố sức vắt cho bằng sạch.
"Điện hạ đừng lo."
Tiền Dụng quỳ nửa gối, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh giá của Thẩm Miên:
"Nô tài không lạnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!