Chương 135: Phiên ngoại 07: Quá khứ của Tiền Dụng

Cuối cùng Vệ Quốc Công bạo nộ túm lấy cổ áo Lục Chiêu, đem người mang ra khỏi cung.

Đợi đến khi hai người đã đi xa hẳn, Tống Thanh Ninh vẫn còn ngập chìm trong xấu hổ ngập trời, hoàn toàn chưa lấy lại hồn vía.

Thẩm Miên hơi thương hại, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, cố ý chuyển sang chuyện khác: "Được rồi, đi xem lễ vật ngoại bang dâng lên đi, chọn nhiều thêm mấy món, ta sẽ bảo Tiền Dụng chuẩn bị xe ngựa để ngươi mang về."

Tống Thanh Ninh như kẻ mất hồn mà gật đầu, mãi đến khi bị Thẩm Miên dẫn khỏi thiên điện, cậu ta mới bàng hoàng thốt lên: "Hắn—"

"Không sao cả."

Thẩm Miên quay đầu vẫy tay với Lục Chương đang bước về phía này: "Ta nhờ Lục Chương đi khuyên một tiếng."

Trong tay Lục Chương còn bưng điểm tâm, nghe Thẩm Miên nói muốn hắn trở lại khuyên Vệ Quốc Công đừng xuống tay quá nặng, chỉ thản nhiên đáp: "Nó gần đây nói năng không ra gì, đúng là nên nếm chút giáo huấn."

Thái độ kia rõ ràng cho thấy, Lục đại nhân vẫn còn nhớ chuyện Lục Chiêu buông lời châm chọc trong buổi gia yến ngày nọ, nay cũng muốn cho đệ đệ một trận giáo huấn khó quên.

Tống Thanh Ninh nghe tới từ "nói năng không ra gì", theo phản xạ mà sờ sờ khóe môi của mình.

Thẩm Miên nhận lấy điểm tâm, tiện tay bẻ một miếng đưa cho Lục Chương, thúc giục: "Đi mau!"

Lục Chương chỉ có thể thở dài, xoay người đi về hướng Vệ Quốc Công đã khuất bóng.

Thẩm Miên lại nhìn sang Tống Thanh Ninh đang mang đầy lo lắng trên mặt, mềm giọng an ủi: "Nếu ngươi lo, ngày mai hãy đến xem hắn một chút."

Tống Thanh Ninh há miệng, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra được lời nào.

Đi... đến phủ Vệ Quốc Công thăm Lục Chiêu?

Nhỡ đâu gặp trúng Vệ Quốc Công, không phải cậu ta xấu hổ đến chết sao?!

Quả nhiên, trên đời không có chuyện xấu hổ nhất, chỉ có càng xấu hổ hơn!

Thật hoài niệm lúc nãy bản thân còn cảm thán "May mà không ai thấy"......

Hu hu.

***

Cuối cùng, Lục Chương vẫn thành công cứu được cái mạng chó của đệ đệ từ tay Vệ Quốc Công.

Lục Chiêu tuy bị đánh một trận nên thân, nhưng nói đi cũng phải nói lại, quan hệ giữa hắn ta và Tống Thanh Ninh rốt cuộc cũng coi như có chút tiến triển.

Thời tiết dần chuyển lạnh, Thẩm Miên vốn không hề để tâm đến khí trời ở Kinh Thành, ai ngờ ngày nọ tắm gội xong, y chưa lau khô tóc đã mở cửa sổ cho thoáng, sáng hôm sau liền nhiễm phong hàn.

Lục Chương vừa tỉnh dậy đã nhìn ra trạng thái của Thẩm Miên bất thường, lập tức sai người mời thái y.

Văn thái y nhìn ánh mắt căng thẳng của Thế tử Vệ Quốc Công, liền cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Miên hai lượt.

Khám xong mạch, ông mới nhẹ nhàng thở ra: "Hồi Bệ hạ, ngài bị phong hàn xâm nhập, thân nhiệt hơi tăng. Thần kê hai thang thuốc, uống độ năm ngày là ổn."

Cho dù Văn thái y đã nói không đáng lo, nhưng Lục Chương vẫn không thể yên tâm.

Thẩm Miên nhìn giá trị sinh mệnh của bản thân cũng không dao động bao nhiêu, liền trấn trấn an Lục Chương: "Không sao đâu, cùng lắm chờ Tống Thanh Ninh trở về, ta bảo hắn điều chế cho ta chút thuốc."

——Đúng vậy, hai ngày nay Tống Thanh Ninh không ở Kinh Thành. Sau khi Lục Chiêu dưỡng thương xong, hai người họ kéo nhau ra ngoại thành du ngoạn.

Y thuật của Văn thái y quả nhiên không tệ, Thẩm Miên uống thuốc hai ngày, sang ngày thứ ba đã thấy bệnh tình thuyên giảm rõ rệt.

Lúc này Lục Chương mới thả lỏng đôi chút, nhưng Thẩm Miên lại cảm thấy, mấy hôm nay Tiền Dụng có vẻ hơi lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!