Khi ấy Tống Thanh Ninh chỉ thấy đầu óc trống rỗng, đến nỗi quên cả việc đẩy Lục Chiêu ra.
Đợi đến khi Lục Chiêu thật cẩn thận lùi về sau, trước mắt hắn ta nhìn thấy chính là gương mặt đầy kinh hoảng của Tống Thanh Ninh.
Tống Thanh Ninh tựa người lên bàn, giọng run rẩy lắp bắp: "Ngươi... ngươi nói là ta ư?!"
Lục Chiêu còn hoảng hốt hơn cả Tống Thanh Ninh: "Ngươi không biết ta nói là ngươi sao?!"
Khi nãy hắn ta thấy Tống Thanh Ninh nghiêng người đến gần, trong nháy mắt tim đập như sấm, hoàn toàn không nghe thấy câu nói tiếp theo của đối phương, chỉ nghĩ đối phương đã đoán được lòng mình, muốn cùng hắn ta làm rõ, trong lòng còn âm thầm vui sướng!
Trong khoảnh khắc ấy, sự yên lặng như chết bao trùm cả gian phòng.
Trước khi Lục Chiêu mở miệng, Tống Thanh Ninh đã quay người chạy như ma đuổi đằng sau.
Từ đó, bầu không khí giữa hai người liền trở nên quái lạ.
Không phải đôi bên giận dỗi, chỉ là Lục Chiêu vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ, còn Tống Thanh Ninh lại không biết phải đối mặt thế nào với thứ tình cảm bỗng dưng biến chất kia, cho nên chỉ biết trốn tránh hắn ta.
Nghe đến đoạn hai người cuối cùng chỉ dừng lại ở một nụ hôn, Thẩm Miên không khỏi để lộ vẻ thất vọng trên mặt.
Haiz... thì ra chỉ là một cái hôn thôi, y còn tưởng đâu hai người ấy đã...
Tống Thanh Ninh uống một ngụm lớn Coca ướp lạnh để dằn cảm xúc xuống, rồi khẽ thở dài: "Vốn dĩ gần đây ta đã định quên chuyện ấy đi, trở lại làm bằng hữu trước kia, nào ngờ..."
Nào ngờ, vốn tưởng đã có thể khôi phục quan hệ như xưa, vậy mà Lục Chiêu hai ngày nay không hiểu vì sao lại trở nên khác lạ.
Ban đầu, Lục Chiêu còn mượn cớ Vệ Quốc Công chưa nguôi giận, bèn dọn đến ở tạm tại phòng khách của tiểu viện, sau lại nói muốn cảm tạ Tống Thanh Ninh, mỗi ngày đều tìm cớ mang đến cho cậu ta đủ loại đồ vật.
Tuy rằng ngại ngùng không muốn thừa nhận, nhưng những thứ Lục Chiêu đưa tới, không hiểu sao lại hợp với tâm ý cậu ta vô cùng.
Rõ ràng trước đó hắn ta toàn đưa mấy thứ kỳ quái không hiểu nổi!
Thế mà lần này, Lục Chiêu không nói gì, mỗi khi Tống Thanh Ninh không nhận, hắn ta liền lặng lẽ mang về đổi món khác, như thể chỉ có một mình mình còn ngại ngùng vấn vương chuyện cũ.
Giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện gần đây, cùng ánh mắt Lục Chiêu nhìn mình, Tống Thanh Ninh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Thẩm Miên nhìn sinh viên mặt mày ủ ê.
Tống Thanh Ninh tự xưng là đại sư tình cảm, lý luận nghe qua thì cao thâm, nhưng khi thật sự đụng chuyện thì chẳng khác nào một con gà mờ run rẩy.
"Ví như Tô Lặc nói với ngươi mấy lời ấy, rồi ngay lúc ngươi nghiêng người tới gần, hắn đột nhiên áp sát... khi đó ngươi sẽ làm thế nào?"
Bệ hạ hỏi thẳng một câu đánh vào linh hồn: "Hiện tại ngươi còn có thể coi hắn như bằng hữu mà ở chung bình thường không?"
Chỉ cần tưởng tới Tô Lặc với bộ mặt hồ ly lúc nào cũng cười tủm tỉm, ngày nào cũng gọi "đệ đệ" không dứt, toàn thân Tống Thanh Ninh liền run rẩy, lập tức lộ ra biểu tình vặn vẹo: "A?"
Cậu ta không được tự nhiên mà nắm nắm cổ tay áo: "Cái này... hắn chắc... sẽ không như vậy đâu chứ?"
Không được, chỉ hơi tưởng tượng một chút thôi, cậu ta đã thấy ngột ngạt đến sắp không thở nổi.
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt kia, liền hiểu ngay: "À, vậy tức là — nếu Tô Lặc làm thế, ngươi không chịu nổi, nhưng đến lượt Lục Chiêu hôn một cái, ngươi lại còn muốn duy trì quan hệ bằng hữu bình thường với hắn?"
Y vươn tay kẹp một lát khoai chiên trên đĩa, răng rắc cắn một miếng: "Ai mà hôn nhau rồi còn coi như bằng hữu bình thường được? Tiểu Tống à, tâm tư của ngươi... xem ra cũng không thuần lương cho lắm đâu!"
Tống Thanh Ninh: ...
Cậu ta ấp úng: "Nhưng... nhưng ta luôn có cảm giác, gần đây hắn hình như... không được bình thường."
Thẩm Miên khẽ chậc một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!