Đến tận bây giờ, Thẩm Miên vẫn nhớ rõ năm mình mới lên 5, ba của y đã lén mang toàn bộ tiền mừng tuổi mà y tích cóp bấy lâu đi đánh bài, kết quả chưa tới nửa ngày đã thua sạch. Khi trở về, ông ta chỉ biết cúi đầu áy náy, khẽ nói lời xin lỗi với y.
Lúc ấy y còn nhỏ, dù tủi thân đến mức mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ.
Tình hình trong nhà khi đó cũng không khá gì, nhưng Thẩm Miên vẫn còn khờ dại ôm hy vọng với tương lai.
Dù sao thì ba của y trông thật sự hối lỗi, nhìn qua giống như đã nhận ra sai lầm.
—— Nhận cái đầu!
Thẩm Miên nghiến răng.
Loại người đánh bài bạc thì căn bản không sửa được, chỉ ba ngày sau, đồ đạc trong nhà lại lần lượt "bốc hơi".
Không biết còn tưởng có kẻ trộm chuyên nghiệp, cách hai ba ngày lại đến nhà họ dọn sạch một vòng.
Ban đầu là tiền mặt và sổ tiết kiệm trong nhà, sau đó đến cả đồ trang sức mẹ không thường đeo.
Rất nhanh, chiếc vòng tay mẹ yêu thích nhất, các món cất kỹ, thậm chí đến cả đồ điện cũng lần lượt biến mất.
Cuối cùng, trong nhà phàm là thứ gì có thể đổi tiền, ngay cả xe và sổ đỏ nhà cũng bị đem đi thế chấp, với lý do "gỡ vốn".
Kẻ cờ bạc ấy còn dám nói ra vẻ đầy lý lẽ: "Ba nghĩ, nếu thắng thì sẽ lấy tiền mừng tuổi trả lại cho Miên Miên. Ba thật sự chỉ muốn thắng một chút thôi, để giảm bớt gánh nặng trong nhà."
"Không ngờ, cuối cùng không nhịn được, không thu tay kịp..."
Tiếng khóc lóc thảm thiết quen thuộc, sự hối hận vô cùng cũng quen thuộc.
Thẩm Miên từ mềm lòng, đến sau này chỉ còn ghê tởm buồn nôn.
Nói đến gánh nặng gia đình? Chẳng phải chính người đó cờ bạc gây ra sao?
Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Hiện tại chỉ cần nhớ lại một chút, Thẩm Miên đã thấy nắm đấm ngứa ngáy.
Lại càng muốn kéo Trương Thượng thư ra đánh cho một trận nên thân.
09 nhận ra cảm xúc của y không ổn, liền ngoan ngoãn như gà, rúc trên vai y, không dám hó hé.
Mà Thẩm Miên thì vẫn luôn âm thầm quan sát Trương Liêm.
Theo nguyên tác, Trương Thượng thư là sau khi Lục Chiêu đăng cơ mới bị nắm thóp, nguyên nhân do đại nhi tử lén bán tài sản trong phủ lấy bạc, kết quả, bị công chính xách cả nhà đi ăn phân trong thùng.
Nhưng Thẩm Miên thì không có cái tính chờ đợi như thế.
Rất nhanh, Trương Liêm đã gần như thua sạch bạc trên người.
Thẩm Miên lặng lẽ nhìn đôi mắt của gã đầy tơ máu, nhìn dáng vẻ điên cuồng đổi bạc vụn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: ngày Trương Thượng thư bị xét nhà thật sự đã không còn xa.
Y đi lòng vòng một lát, sau đó mang theo Lục Chương xuống lầu, vào nhã gian dùng bữa.
Vấn đề nước trà thì vẫn thế, vẫn được tưới vào chậu hoa. Không có Tiền công công bên cạnh giám sát, Thẩm Miên gọi món ăn cũng phóng khoáng hẳn lên.
"Lục ái khanh cũng cùng ăn đi."
Thẩm Miên gắp một con tôm, bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Dù sao cũng đã chiếm dụng ngày nghỉ ngơi của Lục Chương, chi bằng lát nữa cho người tiến cung, rồi thay y xử lý đống sổ sách là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!