Chương 12: Đủ rồi

Vẻ mặt đại phu mờ mịt, ôm hai chiếc khăn tay rời đi.

Nửa đường lại đụng phải Lục Chiêu đang xách theo một con gà quay và một bầu rượu.

"Ồ?"

Miệng vẫn còn ngậm một viên đường, Lục Chiêu lơ mơ mơ hồ chào hỏi đại phu: "Triệu đại phu."

Hắn ta nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Triệu đại phu, nuốt viên đường xuống, hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Không có việc gì lại ôm hai chiếc khăn tay làm gì.

Còn ôm bằng hai tay, trịnh trọng như thế?

Trong đó có một cái trông có chút quen mắt.

Lục Chiêu nghĩ nghĩ: hắn ta nhớ rõ ngày đại ca thăng quan, hình như có thấy Triệu đại phu cầm chiếc khăn ấy từ thư phòng của đại ca đi ra.

Triệu đại phu hành lễ Lục Chiêu: "Hồi Nhị công tử, là Thế tử sai thuộc hạ tra xét chiếc khăn này, xem rượu dính trên đó có gì khả nghi hay không."

"À à."

Lục Chiêu cũng không rõ vì sao đại ca lại tra xét thứ này.

Nhị công tử của phủ Vệ Quốc Công lười biếng suy nghĩ.

Hắn ta vung tay, ra hiệu cho đại phu: "Vậy ông cứ đi tra đi."

"À đúng rồi."

Lục Chiêu như nhớ ra điều gì, liền móc từ trong ngực ra một túi viên đường, vẫy vẫy: "Ông muốn ăn một chút không?"

Triệu đại phu vội vàng xua tay: "Không được không được, thuộc hạ không dám ăn."

"Ừ, được rồi."

Lục Chiêu lại đưa viên đường vào miệng, xách theo đồ đạc, không mấy để tâm cáo biệt Triệu đại phu, chuẩn bị đi tìm đại ca của mình.

Từ khi đại ca hồi Kinh thì bận rộn không ngơi nghỉ, hôm nay hiếm khi về sớm như vậy, vừa vặn có thể ăn được món gà quay mà hắn ta đã xếp hàng mua.

Ngoài thành có một tiệm nhỏ, phải xếp hàng nửa canh giờ mới mua được con gà quay ấy!

Đại phu mới đi được vài bước, vẫn nhịn không được quay đầu dặn một câu: "Nhị công tử, ngài cũng nên ăn ít đường một chút, cẩn thận đau răng."

"Biết rồi biết rồi."

Lục Chiêu tùy ý gật đầu, thản nhiên đáp: "Lòng ta tự biết."

Đại phu thấy hắn ta ngay lập tức bỏ vào miệng ba viên đường, trong lòng thật sự nghi ngờ câu "Lòng ta tự biết" kia có bao nhiêu phần thành thật.

Nghĩ đến nhiệm vụ đang cầm trong tay, đại phu đành bất đắc dĩ lắc đầu, quay về viện của mình.

Chỉ mong lần sau vào phủ, không phải vì có người đau răng mà bị gọi tới xem bệnh.......

Thiên điện của Điện Tử Hoàn.

Thẩm Miên nằm bẹp trên lưng con báo tuyết, ra sức tránh ánh mắt đối diện của Tiền công công.

Tiền công công hiện tại cứ như một NPC kỳ quặc chuyên thiết lập quy tắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!