Hoành thánh rất nhanh đã được nấu chín.
Động tác của Tiền công công lanh lẹ, lập tức đón lấy bát hoành thánh, bày phần của Thẩm Miên ngay ngắn ở chính giữa bàn, sau đó lại lấy ra bộ dụng cụ ăn mang theo, lựa ba viên hoành thánh tròn trịa nhất, bày ra chiếc bát nhỏ tinh xảo, đặt trước mặt y.
—— Thẩm Miên nhìn bát hoành thánh tinh xảo trước mặt, chỉ cảm thấy hoàng lăng của mình lại muốn bắt đầu động thổ.
"Sớm biết vậy, nên mang theo cái bát lớn hơn."
Tiền công công khẽ liếc nhìn cái bát sứ xanh viền hơi sứt mẻ mà chủ quán đưa tới, thần sắc tràn đầy ghét bỏ.
Thứ này, sao có thể đặt trước mặt Hoàng Đế chứ?
Thẩm Miên: y mắt tốt, y muốn vì chủ quán mà lên tiếng.
Rõ ràng đây chính là cái bát lành lặn nhất trong chồng bát kia mà!
Y cầm lấy đôi đũa tử đàn khảm vàng và mã não mà Tiền công công đặt trên gối đũa, đang chuẩn bị động đũa, thì Mộc Tê ở bên cạnh bỗng thấp giọng nói: "Chủ tử, đừng vội."
Thẩm Miên:?
Không phải, chờ đã, Mộc Tê đừng nói là muốn——
Quả nhiên, giây tiếp theo, sắc mặt Mộc Tê thản nhiên, móc ra cây ngân châm, bắt đầu thử độc trong bát hoành thánh của Thẩm Miên.
Thẩm Miên: không cần mà!
Y cúi đầu nhìn màn hình hệ thống trước mắt.
Món hoành thánh này có độc hay không, y còn không biết chắc sao!?
Cuối cùng đợi Mộc Tê xác định an toàn xong, Thẩm Miên liếc nhìn ba người ngồi cùng bàn: "Cùng ăn đi."
Trước khi Tiền công công kịp đẩy từ chối, ánh mắt Thẩm Miên đã bỗng trở nên hung dữ, tựa như hoàng lăng trong lòng y đã đào xong mộ phần: "Ăn!"
Tiền công công rốt cuộc cũng thoả hiệp.
Thế nhưng, mới ăn được một nửa, Thẩm Miên đã bắt đầu thấy hối hận.
—— Y không nên gọi bát lớn.
Hoành thánh của quán này cho hơi nhiều mỡ, hai miếng đầu ăn còn thấy ngon, nhưng đến nửa bát thì y bắt đầu thấy ngấy.
Y dùng đũa nhẹ nhàng chọc chọc mấy viên hoành thánh trong bát, trong lòng hơi do dự.
Ông chủ quán lâu lâu lại lén liếc về phía bọn họ với vẻ mặt hoang mang sợ sệt.
Chừa lại thức ăn... hình như không được hay cho lắm.
Nhưng y thật sự ăn không nổi nữa.
Cho hệ thống? Cũng không ổn.
Mọi người ngồi gần nhau thế này, hoành thánh mà tự dưng biến mất thì quá rõ ràng.
—— 09, chỉ có thể thừa lúc không ai chú ý mà lén húp mấy ngụm canh, tiếc nuối mà thở dài.
Thẩm Miên len lén ngẩng đầu liếc nhìn những người còn lại, phát hiện ngoại trừ y, cả bàn gần như đều đã ăn xong.
Mộc Tê đã bắt đầu húp canh rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!