"Sao thái y còn chưa tới? Mau, mau gọi thái y đến nhanh lên!"
"Thái y tới rồi, mau, mau đến xem tình hình Bệ hạ!"
Bên tai Thẩm Miên vang lên những âm thanh ồn ào không dứt, đầu óc y mơ hồ, mê man. Phải giãy dụa một lúc lâu, y mới miễn cưỡng mở mắt ra được.
"Đừng... đừng ồn, người còn chưa chết đâu mà..."
Khoan đã, giọng của y... sao nghe có chút là lạ?
Thẩm Miên nhớ rõ, ban nãy hình như y còn đang hăng máu đấu võ mồm với tên lãnh đạo ngu ngốc nào đó.
Sau khi mắng cho cái tên chó má chuyên bắt nhân viên làm thêm đến nửa đêm một trận ra trò, rồi lại quay sang chê người ta không chịu được áp lực công việc, khiến mặt hắn ta đỏ gay lên, Thẩm Miên hiên ngang ngẩng cao đầu, đón nhận ánh mắt sùng bái từ đồng nghiệp cả phòng, rồi quay về bàn làm việc.
Thế nhưng, còn chưa kịp ngồi xuống, y đã thấy trước mắt tối sầm lại.
Trước khi ngã xuống, Thẩm Miên còn nghe thấy tiếng đồng nghiệp kêu la hốt hoảng:
"Thẩm Miên!"
"Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Thẩm bị tên sếp khốn nạn đó làm tức đến ngất đi rồi!"
"Tai nạn lao động! Đây là tai nạn lao động đó!"
"Sếp có mua bảo hiểm không vậy?!"
Câu cuối cùng y nghe được chính là tiếng tên sếp khốn kiếp ấy lăn lóc từ trong văn phòng chạy ra, vừa rít lên vừa gào thét, chẳng khác gì ấm nước sôi đụng phải con gà cao su.
Thẩm Miên khẽ cười lạnh trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Chậc, không mua bảo hiểm chứ gì, để xem lần này anh bồi thường sặc máu ra sao!
Giờ thì sao? Chẳng lẽ—
Được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện rồi?
Thẩm Miên khẽ nghiêng đầu, liền chạm phải một ánh mắt đầy lệ nóng.
Hửm?
Cảm động đến vậy sao? Không ngờ y lại được lòng người đến thế... Không đúng, trong đám đồng nghiệp y quen, có người này sao?
"Bệ hạ!"
Một tiếng gọi khiến Thẩm Miên toàn thân run lên, lập tức tỉnh táo hẳn.
Y gắng gượng ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh.
Đập vào mắt đầu tiên là màn trướng màu vàng sáng, Thẩm Miên lại ngẩng đầu quan sát bốn phía.
Cảnh trí xung quanh cổ kính lạ thường, còn những người đang vây quanh trước giường y lại không phải bác sĩ hay y tá, cũng không phải đồng nghiệp quen mặt nào.
Ai nấy đều ăn vận giống như diễn viên trong phim cổ trang, trên mặt xen lẫn lo lắng và mừng rỡ.
Thẩm Miên chầm chậm cúi đầu nhìn xuống thân mình.
Rất tốt, không phải bộ đồ y mặc đi làm hôm nay, cũng chẳng phải đồ bệnh nhân, xa xa cũng không thấy máy quay nào.
Người đang rơi lệ bên giường nhào tới trước mặt y, giọng đầy xúc động: "Bệ hạ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!