Chương 74: (Vô Đề)

Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Sau đêm ở Maldives, và cũng là sau khi xảy ra Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy, trước khi bị phố Wall bán khống, thực ra Kinh Hồng và Chu Sưởng còn gặp nhau vài lần.

Một trong số đó là ngay sau kỳ nghỉ Tết, khi cả hai cùng tham dự một bữa tiệc tối từ thiện ở Quảng Châu. Khi đó, sau lần đến tận cửa nói lời cảm ơn vì Vấn đề an ninh mạng của Thanh Huy, hai phong bao lì xì vào đêm giao thừa, vài lời chúc, và cuộc trò chuyện ở nhà hàng Nhật, thêm chút mập mờ, mối quan hệ giữa Kinh Hồng và Chu Sưởng đã hòa hoãn hơn nhiều so với trước Tết.

Trong bữa cơm, Kinh Hồng và Chu Sưởng không ngồi cùng nhau, thậm chí còn ngồi ở hai bàn khác nhau.

Thực ra Kinh Hồng khá hài lòng với cách sắp xếp của ban tổ chức. Anh hơi sợ phải gặp Chu Sưởng, luôn cảm thấy vận mệnh của mình đang chạy theo một phương hướng nào đó không thể kiểm soát được.

Cảm giác "không thể kiểm soát" rất xa lạ.

Dường như mỗi khi gặp được Chu Sưởng thì lại có nhiều chuyện "ngoài tầm kiểm soát" xảy ra. Trước đó là công việc kinh doanh, nhưng giờ đây ngay cả trái tim cũng bắt đầu trở nên "mất kiểm soát".

Một mặt, anh mừng vì mình điềm tĩnh và thực tế hơn Chu Sưởng nhiều, nhưng mặt khác, anh lại thầm ghen tị với sự tự do phóng khoáng của hắn.

"Nghe theo trái tim mình" là một điều quá khó khăn.

Trên vai anh là Phiếm Hải, cha mẹ, cổ đông và nhân viên, anh không thể tự do phóng khoáng như Chu Sưởng.

Còn chưa đến mức đó.

Vẫn có thể ngăn chặn tổn thất kịp thời.

Sảnh tiệc rực rỡ huy hoàng, đèn chùm trên cao tinh xảo và lộng lẫy. Bàn được trải khăn trắng, trên bày đ ĩa và ly rượu, giữa mỗi bàn đều có bó hoa xinh đẹp tươi tốt. Trên tấm nền sân khấu có mười chữ lớn: "Tình mùa đông mãnh liệt, lòng nhân ái cuồn cuộn".

Tiệc từ thiện vẫn "ba món cũ", giới thiệu vật phẩm đấu giá, đấu giá, mỗi vật phẩm đều có phần giới thiệu ngắn gọn và một số hoạt động xen kẽ.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của Kinh Hồng lại vô thức hướng về phía Chu Sưởng. Chu Sưởng dường như cảm nhận được, liền quay cổ liếc nhìn, trong giây lát ánh mắt hai người chạm nhau. Họ cùng quay mặt về phía sân khấu, ngồi ở ghế đầu của bàn, nên trong suốt sự kiện lại có hai hoặc ba lần, hai người tựa lưng vào lưng ghế và liếc sang bàn kia. Giữa đám đông khách mời, giữa cả quá trình sôi động, lặng lẽ trao nhau ánh mắt.

Một trong những hoạt động xen kẽ là cấp chứng nhận của quỹ từ thiện cho người quyên góp. Cô gái đó đã giúp đỡ hơn chục học sinh trong mười năm qua, khi mới bắt đầu đi làm, cô thậm chí còn quyên góp phần lớn thu nhập của mình cho các nữ sinh nghèo để đi học và mua sách, rất đáng khâm phục. Bản thân cô đến từ miền núi, cũng muốn giúp đỡ những bé gái khác.

Kinh Hồng và Chu Sưởng là người cần ký tên trên giấy chứng nhận. Bữa tiệc này cũng là sự kiện của Quỹ từ thiện Ái Hoa, Phiếm Hải và Thanh Huy đều thuộc ban quản lý, do Kinh Hải Bình và Chu Bất Quần đều đã rút lui khỏi giới IT, người đại diện cho Phiếm Hải và Thanh Huy là Kinh Hồng và Chu Sưởng.

"Sếp Kinh..." Tình nguyện viên của quỹ từ thiện khẽ cúi đầu, đưa giấy chứng nhận cho Kinh Hồng, rồi nói: "Phiền anh ký tên lên đây."

"Được." Kinh Hồng gật đầu, nhận lấy giấy chứng nhận và bút ký, đặt tờ giấy lên bàn rồi bắt đầu đọc kỹ dòng chữ trên đó, tay phải cầm bút.

Vài giây sau, cằm Kinh Hồng hơi ngứa, anh vô thức dùng đầu bút gãi gãi cằm trong khi đọc. Đầu bút cọ vào da cằm, cảm giác trơn trượt.

Anh đọc xong rất nhanh, ánh mắt của Kinh Hồng rơi vào cột chữ ký bên dưới chứng nhận.

Bên trái là "Chữ ký ban quản lý: Chu Sưởng", và bên phải là "Chữ ký ban quản lý: Kinh Hồng".

Bên trái giấy chứng nhận, Chu Sưởng đã ký tên vào chỗ trống của cột chữ ký, nét chữ to, rồng bay phượng múa, giống hệt bản thân hắn.

Không nhịn được, Kinh Hồng lại liếc nhìn Chu Sưởng một cái, không ngờ hắn cũng đang nhìn sang bên này, ánh mắt có phần suồng sã.

"..." Kinh Hồng chợt nhớ tới tình nguyện viên đi thẳng từ bàn của Chu Sưởng sang đây, sau khi đưa giấy chứng nhận cho Chu Sưởng ký thì trực tiếp chuyển sang cho anh, cho nên cây bút mà anh vừa dùng gãi cằm cũng chính là cái mà Chu Sưởng đã dùng.

Kinh Hồng ngoảnh mặt lại, không nhìn Chu Sưởng nữa.

Anh tháo nắp bút ra, nhưng đầu bút vẫn nằm trên khoảng trắng của mình vài giây.

Giấy chứng nhận có chữ ký "Chu Sưởng" ở bên trái, chữ ký của anh ở bên phải, rồi cùng đưa tặng cho người khác, luôn có cảm giác như có hương vị mập mờ. Hai người họ cùng nhau tặng quà cho người khác, thậm chí còn ký tên chung một cây bút.

Vài giây sau, Kinh Hồng khẽ thở dài, đặt đầu bút lên tờ giấy chứng nhận, ký tên mình vào bên phải chữ "Chu Sưởng": [Kinh Hồng.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!