Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Ngày mùng sáu Tết, Kinh Hồng hẹn bác hai đi ăn bữa cơm để nói chuyện, bác hai ặt chỗ ở một nhà hàng Nhật.
Nhà hàng Nhật này khá có tiếng, bên trong có rất nhiều hoa anh đào giả được làm rất chuyên nghiệp, cánh hoa trông giống hệt như thật, các phòng riêng nhỏ được bố trí hai bên hành lang, trần các phòng riêng được để trống giúp thực khách ở trong có thể nhìn thấy hoa anh đào đó. Các phòng riêng cũng mang phong cách Nhật Bản, có cửa trượt kiểu Nhật, trang trí kiểu Nhật, bàn thấp kiểu Nhật và nệm futon kiểu Nhật.
Tuy nhiên, để thuận tiện theo thói quen của khách, hay nói thẳng ra là để đảm bảo cho việc kinh doanh của mình, sàn phòng được nâng lên, khách phải đi lên hai bậc thang, dưới sàn của bàn thấp được khoét rỗng hai mảnh để vừa chân khách.
Kinh Hồng đến sớm hơn mười lăm phút, bảo tài xế ăn chút gì rồi bước vào căn phòng riêng nhỏ do Kinh Thiên Bình đặt trước.
Anh vừa ngồi xuống, chưa kịp uống một miếng trà thì Triệu Hãn Thanh đã nhắn tin có việc. Thời gian có hạn, Kinh Hồng trực tiếp bấm số gọi: "Sao vậy?"
Đằng sau bức tường ngăn mỏng kiểu Nhật, Chu Sưởng nhận ra giọng nói của Kinh Hồng chỉ bằng hai chữ đó.
Hắn nghĩ: Thật là trùng hợp, trước đây chưa bao giờ gặp trong nhà hàng, dạo này lại gặp hai lần rồi.
Bàn bên này đã ăn xong, Chu Sưởng là người duy nhất còn ở lại trong phòng, vừa hay được yên lặng.
Hắn nghe Kinh Hồng ra lệnh: "Cậu ta? Tại sao đột nhiên muốn bán công ty? Trước đó đã từ chối rồi kia mà. Nói công ty này là cuộc sống của mình."
Im lặng một lúc, Kinh Hồng lại nói: "Thế à... mẹ ngã bệnh. Ừ, được, giá này xem như hợp lý. Không, thế này đi, vẫn là 600 triệu, không giảm, chúng ta chỉ lấy 80% cổ phần, 20% còn lại để lại cho nhóm sáng lập, coi như kỷ niệm của họ. Nói lại với cậu ta rằng cậu ta luôn được chào đón trở lại Phiếm Hải bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ luôn có một vị trí. Ngoài ra, bảo Đàm Khiêm chuẩn bị quà cho mẹ cậu ta, đi thăm hỏi."
Chu Sưởng im lặng lắng nghe.
Sau đó Triệu Hãn Thanh lại báo cáo một chuyện khác, Kinh Hồng nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: "Điểm vào này quả thực khá tốt, người sáng lập cũng rất có năng lực. Thế này đi, đầu tư vào vòng gọi vốn thiên thần cũng được, nhưng Phiếm Hải yêu cầu người sáng lập phải lấy ra một phần tiền của mình. Nếu tất cả số vốn đều đến từ Phiếm Hải, mà bản thân anh ta lại không bỏ ra một đồng nào, có thể anh ta sẽ không làm việc chăm chỉ.
Ừ, đúng, tự anh ta bỏ ra 10 triệu, Phiếm Hải khớp thêm 40 triệu, tổng cộng là 50 triệu cho vòng gọi vốn thiên thần. Anh ta vừa bán một công ty, tôi biết trong túi anh ta có rất nhiều tiền, đúng vậy, ít nhất cũng phải bỏ ra một nửa, nếu không thì khỏi đầu tư."
Kinh Hồng không thực sự quan tâm đ ến tiền bạc, nhưng anh ghét "thất bại".
Chu Sưởng nghĩ: Lại nữa rồi.
Bản chất thần thánh và bản chất ma quỷ trong cơ thể hòa quyện vào nhau, mỗi người có thể đưa ra những nhận xét hoàn toàn trái ngược nhau về Kinh Hồng. Chính sự pha trộn hoàn hảo giữa thần và quỷ này đã mê hoặc người khác, khiến họ càng ngày càng lún sâu vào đó, ngày càng trở nên điên cuồng, luôn muốn đến gần hơn, muốn khám phá thêm. Như một giọt mực vô tình rơi vào một bức tranh, bắt mắt, độc đáo và bất ngờ, nó có thể làm hỏng bức tranh, hoặc có thể nâng bức tranh lên tầm cao mới, khó mà nói được.
Ít phút sau, Kinh Hồng cúp máy. Bác hai Kinh Thiên Bình đã đến.
Hai người gọi vài món, và quả nhiên, ngồi xuống không lâu, Kinh Thiên Bình đã yêu cầu Kinh Hồng không chuyển sang đầu tư cho Livestream Tường Long, mà muốn anh tiếp tục ủng hộ Livestream Không Biên Giới của con trai mình. Thậm chí, ông ta còn tuyên bố nếu Kinh Hồng thực sự vứt bỏ Livestream Không Biên Giới, ông ta sẽ tách Siêu thị Thiên Bình dưới tên mình ra khỏi hệ thống của Phiếm Hải.
Siêu thị Thiên Bình tuy 100% thuộc sở hữu của Kinh Thiên Bình, nhưng thực tế lại gắn bó chặt chẽ với thương hiệu Phiếm Hải, từ khi ra đời đến nay vẫn do tập đoàn Phiếm Hải điều hành, Phiếm Hải thu phí quản lý.
Kinh Hồng cố gắng giải quyết xung đột một cách thân thiện. Anh nhấp một ngụm Genmaicha, nói bằng giọng chân thành: "Bác hai, ở cương vị này, con cũng có khó khăn của riêng mình."
Kinh Hải Bình và Kinh Thiên Bình là người miền nam, sau này mới dọn đến Bắc Kinh, vì vậy, khi xưng hô với những người lớn tuổi trong gia đình, Kinh Hồng và các anh em họ thường gọi kiểu bác hai, v.v., hoàn toàn khác với người Bắc Kinh chính gốc.
Giọng Kinh Hồng đều đều, anh lại nói: "Một phần ba lợi nhuận của Phiếm Hải đến từ việc kinh doanh game, livestream game gắn bó chặt chẽ với việc kinh doanh game, không thể có sai sót nào được. Hiện tại Livestream Tường Long... quả thực phù hợp với yêu cầu của Phiếm Hải hơn."
Kinh Thiên Bình cũng không từ bỏ, ông ta nói: "Kinh Hồng, làm một người cha, bác cũng có những khó khăn của mình. Kinh Bác đã 36 tuổi rồi, nó không muốn mất chức CEO, không muốn mất đi công ty của mình."
Kinh Hồng xuôi theo lời đối phương: "Vậy nên, Phiếm Hải thanh lý toàn bộ cổ phần của mình cũng tốt cho Kinh Bác. Nếu đầu tư vào Livestream Tường Long, nguồn lực của Phiếm Hải sẽ không đủ để hỗ trợ Livestream Không Biên Giới nữa, thay vì cứ lao đao ở giữa không lối thoát, Kinh Bác nên tìm một chỗ dựa khác."
Kinh Thiên Bình dường như vẫn ý thức được khả năng của con trai mình: "Không có sự hỗ trợ của Phiếm Hải, Không Biên Giới làm sao tồn tại được?"
Hai người nói vài câu nhưng Kinh Hồng vẫn không thỏa hiệp, anh nói: "Bác biết đấy, con phải có trách nhiệm với cổ đông và nhân viên của mình."
Sau đó, Kinh Hồng bỗng nhiên đổi sang một chủ đề có vẻ không liên quan, anh nói: "Mười năm trước... năm 2008."
Kinh Thiên Bình: "... Thì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!