Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Vài ngày sau khi về Bắc Kinh, Kinh Hồng phải tham dự một hội nghị công nghệ thông tin khá lớn ở Thành Đô. Chu Sưởng cũng sẽ tham dự.
Phản ứng đầu tiên của Kinh Hồng là không muốn đi, phản ứng thứ hai là cớ gì không dám đi, anh nghĩ mình có thể đưa mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu.
Đêm trước hội nghị, Kinh Hồng bảo trợ lý Đàm Khiêm đến hội trường sớm, dặn dò: "Xem thử bảng tên trên bàn, nếu chỗ ngồi của tôi và của Chu Sưởng được sắp xếp cạnh nhau thì, đổi vị trí bảng tên, ít nhất phải có hai người ngồi giữa tôi và Chu Sưởng. Ngoài ra, khi đổi bảng tên, đừng để người khác nhìn thấy."
Đàm Khiêm tỏ vẻ bối rối: "... Tại sao?" Dù trước đây hai người không ưa nhau nhưng ít nhất họ cũng giữ được phép lịch sự ngoài mặt kia mà.
Kinh Hồng xụ mặt: "Bảo cậu làm thì làm. Đâu ra mà nhiều tại sao vậy."
Đàm Khiêm: "... Vâng."
Tất nhiên, Kinh Hồng có thể yêu cầu ban tổ chức thay đổi vị trí, nhưng anh không muốn trở thành nhân vật thời sự, khơi dậy sự đồn đoán của người ngoài. Nếu bị tung tin ra ngoài, phóng viên các nơi chắc chắn sẽ viết lung tung kiểu như "Ghi lại lịch sử quan hệ không tốt của Kinh Hồng và Chu Sưởng", sau đó Kinh Hải Bình, Tưởng Mai và cả Kinh Ngữ sẽ đến hỏi thăm, mà anh chẳng có gì để nói.
Bây giờ bí mật đổi chỗ, cho dù lúc đó ban tổ chức có phát hiện ra thì cũng chỉ cho rằng họ đã trao đổi riêng, vì Kinh Hồng muốn trò chuyện với những người bên cạnh.
Ngày diễn ra hội nghị, Kinh Hồng mặc bộ vest xám đen, màu sắc lạnh lùng và nghiêm túc.
Sau khi đến hội trường, Kinh Hồng lập tức liếc nhìn bảng tên khách mời trên bàn, quả nhiên Đàm Khiêm đáng tin cậy. Chính giữa hàng ghế dài dành cho khách mời trong ngành là CEO Hành Viễn và Vị Lai, bản thân anh ngồi bên trái CEO Hành Viễn là Bành Chính, còn Chu Sưởng ngồi bên phải CEO Vị Lai.
"..." Kinh Hồng cất bước đi tới.
Một lúc sau, CEO của Hành Viễn và Vị Lai có mặt, cuối cùng là Chu Sưởng.
Chu Sưởng mặc đồ đen từ đầu đến chân, thắt cà vạt màu xám bạc trên cổ, đi giày da bóng loáng, chải tóc tỉ mỉ, là dáng vẻ điềm tĩnh và lãnh đạm mà Kinh Hồng vẫn quen thuộc.
Vẻ say đắm và phóng túng đêm đó dường như chỉ là ảo ảnh.
Thấy thứ tự chỗ ngồi, Chu Sưởng hơi sửng sốt, nhưng không có phản ứng gì, hắn đi thẳng đến phía sau ghế, kéo ghế ra, ngồi xuống, chỉnh lại vị trí của ghế rồi mở brochure trước mặt, đọc lịch trình một cách lạnh lùng. Trong suốt quá trình, Kinh Hồng không hề ngẩng đầu lên.
CEO Hành Viễn đột nhiên ngồi vào vị trí chính giữa của nhóm Big Four thì bối rối, đã nhiều năm không được đối xử như vậy rồi. Ông ta nhìn sang Kinh Hồng bên trái, rồi nhìn Chu Sưởng bên phải, thấy CEO Vị Lai bên cạnh đang vô tư nghịch điện thoại nên không thèm để ý luôn.
Trong lúc chờ khai mạc, Kinh Hồng nói chuyện rất nhiều với Bành Chính bên cạnh như thường lệ, thậm chí còn trao đổi vài câu lịch sự với vị CEO Vị Lai mà bình thường mình rất ghét về sức khỏe của cha mình, nhưng lại không nhìn Chu Sưởng cái nào.
Mà Chu Sưởng cũng không ngẩng lên. Sau khi lật qua brochure, hắn lại tựa lưng vào ghế, một tay cầm điện thoại di động để kiểm tra email.
Trợ lý của Chu Sưởng ở xa nhìn thấy vẻ mặt khá lạnh lùng của sếp thì không hiểu ra sao, cứ như đang ngồi trên đống lửa.
Sau khi khai mạc hội nghị, Kinh Hồng và Chu Sưởng lần lượt phát biểu, dùng bữa trưa tại nhà hàng cạnh hội trường.
Bên trong nhà hàng có một khu nhỏ dành cho lãnh đạo và khách mời, bên ngoài giống như căng tin, phục vụ cơm hộp cho người tham gia bình thường, hai món rau và một món thịt, tuy nhiên số lượng phiếu ăn có hạn, ai đến trước sẽ đến trước được phục vụ trước, những người khác sẽ phải đi ra ngoài ăn.
Kinh Hồng và vài quản lý cấp cao của Phiếm Hải ngồi xuống trước, sau đó nhóm Thanh Huy đi tới, bàn của hai công ty chỉ cách nhau một lối đi ở giữa.
Chu Sưởng liếc mắt một cái rồi ngồi xuống chiếc ghế cách xa Kinh Hồng nhất. Kinh Hồng ở cạnh lối đi, Chu Sưởng ở xa lối đi nhất. Tuy nhiên, đôi mắt Chu Sưởng lại lướt qua anh nhiều lần. Kinh Hồng luôn giữ dáng thẳng tắp, ăn gì cũng xử lý rất sạch sẽ, tỉ mỉ thành quen.
Dù ở rất xa nhưng Chu Sưởng vẫn nghe thấy tiếng cười vang trên bàn đó. Vị giám đốc ban kinh doanh gặp lần trước vẫn tuôn ra từng câu nói hóm hỉnh, Kinh Hồng vẫn lắng nghe, mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng thêm vào đôi lời.
Một lúc sau, căng tin mang ra một đ ĩa đầu thỏ, Kinh Hồng nói với mấy quản lý cấp cao: "Tôi vẫn chưa thể hiểu nổi, ăn món này thế nào?"
Giám đốc ban kinh doanh là người gốc Thành Đô, tính tình hào sảng, liền nói: "Nào nào, để tôi biểu diễn cho sếp Kinh xem!"
Kinh Hồng vốn định từ chối, nhưng trầm ngâm một lát, cuối cùng không nói gì, xem như ngầm cho phép, khẽ mỉm cười, lặng lẽ nhìn.
Chưa đầy hai phút, giám đốc ban kinh doanh đã tháo đầu thỏ ra, hai hàm dưới được đặt ở phía dưới, hai má được đặt sang hai bên, hộp sọ được mở ra để lộ bộ não đặt trên cùng. Cô trả lại đ ĩa cho Kinh Hồng, nói: "Sếp Kinh, vậy là được rồi. Ăn hai miếng quai hàm ở đây trước, rồi sau đó..." Giải thích từng bước rất chi tiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!