Tác giả: Superpanda
Dịch: Mặc Thủy
Một ngày cuối tháng bảy, quá trình thẩm định đã có kết quả. Đề nghị của Phiếm Hải có hiệu lực, việc mua lại chính thức bắt đầu, kéo dài trong một tháng.
Vì hội đồng quản trị Saint Games bí mật đề nghị các cổ đông lớn giữ lại cổ phần, giá chào mua của Phiếm Hải không thể so sánh với phần bù (Premium) cao hơn vài trăm phần trăm, cuối cùng cũng không có nhiều cổ đông chấp nhận chào mua và bán cổ phần của mình. Khi hết thời gian chào mua, Phiếm Hải nắm giữ tổng cộng 31% cổ phần.
Vì là Hiệp sĩ trắng thân thiện nên giá chào mua công khai được Phiếm Hải và Hội đồng quản trị Saint Games thương lượng từ trước.
Nhìn thấy tình trạng này, cuối cùng Thanh Huy tuyên bố sẽ không tiếp tục gia hạn lời đề nghị sau nhiều lần gia hạn, lời đề nghị của Thanh Huy bị vô hiệu tại đây. Tất nhiên Thanh Huy có thể tăng giá, nhưng Phiếm Hải nhận được sự hỗ trợ của Saint Games với tư cách Hiệp sĩ trắng, hơn nữa hai bên có nguồn tài chính tương đương, cơ hội thắng của Thanh Huy đã rất nhỏ.
Cuộc khủng hoảng của Saint Games tạm thời được giải quyết. Tiếp theo phải xem liệu tập đoàn Phiếm Hải có thêm động thái nào nhằm tăng tỷ lệ nắm giữ sau ba tháng hay không.
Kinh Hồng không ngờ Saint Games lại liên tục thể hiện sự tồn tại của mình trong suốt ba tháng chờ đợi. Họ tích cực yêu cầu Phiếm Hải, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Saint Games, giúp Viễn Chinh tiến vào Trung Quốc và giải quyết ngay khó khăn lớn nhất là thủ tục của chính phủ. Các tiêu chuẩn để phê duyệt chính thức luôn khá là mông lung, Saint Games cần một công ty khổng lồ có mối liên hệ chặt chẽ với cơ quan chức năng cũng như khả năng qua vòng thẩm định để hỗ trợ.
Nhưng Kinh Hồng quyết định án binh bất động, cũng vận dụng "bí kíp trì hoãn". Kéo dài một tuần, lại thêm một tuần.
Ban quản lý Saint Games rất sốt ruột, thúc giục Phiếm Hải hết lần này đến lần khác, thậm chí còn giả vờ là vô ý gây rối ở một game trực tuyến khác mà Phiếm Hải làm đại lý và đang hợp tác vận hành, gây ra bug, vì thế Phiếm Hải ngay lập tức đóng cửa máy chủ Trung Quốc của game đó, mở lại máy chủ vào ngày hôm sau sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong, hai bên làm như chưa xảy ra chuyện gì.....
Thời gian trôi qua từng chút một, thời hạn ba tháng "cấm tăng tỷ lệ sở hữu" đối với Saint Games sắp kết thúc.
Trước khi kết thúc, Kinh Hồng bay tới Đại Liên để tham dự hội nghị thượng đỉnh chuyên môn của các công ty đầu ngành công nghệ thông tin.
Kinh Hồng vốn không có ý định đi, nhưng tổng giám đốc khối phụ trách giải trí Phiếm Hải đột nhiên nghỉ việc, tổng giám đốc Diệp của HR sàng tới lọc lui, cuối cùng cho rằng một phó tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Thanh Huy rất phù hợp, người này hiện đang ở công ty con tại Thượng Hải của Thanh Huy.
Vấn đề là, sau khi nói chuyện, vị phó tổng giám đốc cao cấp ở Thanh Huy nọ không mấy mặn mà với "nhảy việc", chị đã làm cho Thanh Huy được 18 năm.
Một mình Kinh Hồng đến Thanh Huy Thượng Hải để gặp phó tổng giám đốc cao cấp này thì có vẻ là một động thái lớn, vì vậy, sau khi biết người nọ sẽ tham dự hội nghị thượng đỉnh tại Đại Liên, anh quyết định tự mình tham dự, hẹn chị ra quán cà phê gần địa điểm tổ chức trò chuyện. Sau khi do dự ít lâu, bên kia đã đồng ý.
Thế là một ngày trước hội nghị thượng đỉnh, sau khi đến Đại Liên, Kinh Hồng đã đến thẳng quán cà phê hẹn trước đó.
Quán cà phê này rất có không khí, chủ quán xây dựng trông giống như một khu rừng nhiệt đới, cây xanh rải rác khắp nơi, phòng riêng nhỏ ở tầng hai giống như nhà gỗ nhỏ, được làm toàn bộ bằng gỗ, kính ốp từ trên trần xuống sàn sạch sẽ sáng sủa. Bên dưới nhà gỗ, lớp vỏ trang trí giống như gỗ bao bọc chặt các cột đỡ, khiến cả quán cà phê trông như một khu rừng nhiệt đới giữa thành phố.
Khi Kinh Hồng bước từng bước lên bậc thềm, cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đàn ông anh tuấn bước từ trong ra.
"..." Kinh Hồng dừng chân.
Là Chu Sưởng.
Nhìn thấy Kinh Hồng, Chu Sưởng hơi giật mình. Hôm nay trời rất lạnh, Kinh Hồng mặc áo len cổ lông, lớp lông đen dài nhẹ nhàng cọ lên cằm, ôm lấy nửa cổ anh, khiến nó trông càng trắng trẻo, thon gọn hơn. Kinh Hồng không cài nút áo khoác, dáng người thẳng tắp.
Trước đó, Chu Sưởng đã xem qua danh sách khách mời của hội nghị, biết không có tên Kinh Hồng, bây giờ gặp anh, hắn cũng hơi giật mình. Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác tê dại bò dọc sống lưng, khuôn mặt không vui vì cuộc đàm phán hợp tác vừa rồi giãn ra một chút, hắn hỏi: "Anh Kinh, sao đột nhiên lại muốn tham dự hội nghị Đại Liên?"
"Anh Chu." Kinh Hồng chào hỏi trước, nói "Chờ một chút, tôi gặp người quen" vào tai nghe Bluetooth, rồi mỉm cười lịch sự đáp lại: "Ban tổ chức nhiệt tình quá, cũng khó từ chối. Sau lại nghĩ, năm ngoái và năm trước đó tôi cũng không đến, thường thì sự bất quá tam mà, nên quyết định tham gia lại vào phút cuối."
"Vậy à." Chu Sưởng ôm áo khoác trong tay, gật đầu, lại hỏi: "Đến quán cà phê này gặp khách à?"
"Thế thì không phải." Kinh Hồng đáp: "Gặp bạn học cũ. Thường ít đến Đại Liên, nhưng lần này cũng đến rồi, bạn bè cũ muốn tụ tập. Cũng đã khuya, họ quan tâm đ ến tôi, đến khách sạn bên này uống gì đó rồi trò chuyện, cũng vội vã lắm."
Chu Sưởng lại gật đầu. Tất nhiên, Kinh Hồng bận, nếu bạn học cũ muốn gặp anh thì chỉ có thể gặp ở gần khách sạn anh ở.
Kinh Hồng hỏi lại: "Anh Chu thì sao?"
"Gặp một đối tác." Giọng Chu Sưởng nghe như biếng nhác, không xa cách như xưa: "Bàn chuyện hợp tác sau này, nhưng chẳng có kết quả gì cả."
"Cũng bình thường." Kinh Hồng nói: "Thôi được rồi anh Chu, tôi vào trước đây. Gặp lại sau."
Chu Sưởng nhìn chăm chú vào đuôi mắt hơi nhướng lên của Kinh Hồng, nói: "Ừ, gặp lại sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!