Chương 24: Thương vụ đầu tư vào Ô tô Phi Trì (6)

Lúc đến khách sạn Kinh Hồng mới biết tập đoàn của mình và Chu Sưởng lại tình cờ đặt chung một khách sạn khác bên ngoài chứ không ở khách sạn mà ban tổ chức chuẩn bị. Khách sạn hai bên chọn nằm tại nơi giao nhau của sông Gia Lăng và sông Dương Tử, phong cảnh rất đẹp. Khách sạn này chỉ có hai phòng suite. Oceanwide và Thanh Huy mỗi bên đặt một phòng, thành ra Kinh Hồng và Chu Sưởng sẽ ở kế sát phòng nhau.

Ngủ một đêm ở khách sạn, sáng hôm sau Kinh Hồng tới tham gia Triển lãm Smart China Expo.

Kinh Hồng hơi cảm rồi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới phần trình bày của anh. Hôm qua điều hòa để nhiệt độ hơi cao nên ngủ đến nửa đêm anh đá chăn ra, thế là hôm nay bị cảm lạnh.

Anh nói về trí tuệ nhân tạo, Thanh Huy thì tập trung vào mảng điện toán đám mây. Chu Sưởng cho biết Thanh Huy sẽ cho triển khai kéo thêm cáp ngầm dưới biển để tăng mật độ cáp ngầm ở châu Á, châu Âu và các châu lục khác. Đồng thời Thanh Huy cũng đang có kế hoạch xây dựng trung tâm dữ liệu điện toán đám mây ở Việt Nam và Ả Rập Xê

-út để mở rộng "lãnh thổ kinh doanh" của tập đoàn.

Buổi chiều, Kinh Hồng tập trung khảo sát công tác đàm phán của Oceanwide và phát hiện thấy một số vấn đề.

Tối đến, không biết vì lý do gì nhưng Kinh Hồng đã dẫn các quản lý cấp cao của Oceanwide tới ăn ở Nhà hàng đệ nhất Sơn Thành. Nhà hàng này có phòng tiệc riêng, nhưng một nhóm đông người di chuyển từ cổng vào đến cầu thang vẫn thu hút nhiều sự chú ý. Vào trong nhà hàng thì có hai người đang ngồi bên cửa sổ nhận ra Kinh Hồng nên trỏ qua phía anh: "Nhân vật lớn kìa!!!" "Ông lớn đến đây ăn lẩu kìa!!!"

Kinh Hồng không để tâm lắm. Hồi trước anh đi ăn cơm đi tàu điện cũng bị chụp đăng lên mạng, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ là một người làm ăn thôi chứ chẳng phải ngôi sao nổi tiếng gì nên thế nào cũng được.

Chất lượng đồ ăn ở Nhà hàng đệ nhất Sơn Thành vẫn rất tuyệt vời. Mấy năm nay Kinh Hồng đã thử qua đủ kiểu của ngon vật lạ rồi nên anh cũng không kỳ vọng gì vào "hương vị tuyệt vời của ẩm thực Trùng Khánh" trong trí nhớ nữa, vậy mà không ngờ nhà hàng này lại cho anh một niềm vui ngoài ý muốn.

Quá khứ và hiện tại như trùng điệp lên nhau trong khoảnh khắc.

Ăn lẩu xong, các quản lý tạm biệt để đi chỗ khác. Đàm Khiêm bao một chiếc du thuyền, Kinh Hồng lại đi thưởng thức thú vui ngồi thuyền ngắm cảnh đêm Lưỡng Giang ở Trùng Khánh.

"Hai sông gặp nhau, đẽo núi làm nhà". Trùng Khánh trập trùng núi non. Con người bao đời nay vẫn luôn yêu cảnh đêm Trùng Khánh, yêu cái cảm giác được ngắm nhìn cuộc sống chập chồng lên nhau. Để thưởng thức cảnh đẹp này, trước người ta xây tháp trên cao, giờ lại cho thuyền đi theo sông.

Cảnh vật ven sông trông vừa giống hệt, lại vừa khác hẳn với trí nhớ của anh. Triều Thiên Môn vẫn là Triều Thiên Môn, cây cầu Dương Tử vẫn là cây cầu Dương Tử. Nhưng trong ký ức của anh không có khu phố Hồng Nhai Động rực rỡ ánh đèn, cũng không có các khu trung tâm thương mại sầm uất náo nhiệt.

Gió mơn man, nước bồng bềnh, hai bên bờ chập chồng ánh đèn muôn nhà. Những ánh đèn đó chiếu xuống rồi đung đưa theo sóng nước dao động, như vệt màu vẩy vào mực đen, nhìn qua không biết đâu là ánh đèn, đâu là trăng sao nữa.

Chẳng mấy khi được thảnh thơi như thế này.

Sau khi quay lại khách sạn, Kinh Hồng vào tắm một cái rồi ra họp trực tuyến với các quản lý cấp cao đang ở Bắc Kinh. Họp xong anh tính xuống tầng 22 để bàn chút chuyện tập đoàn với cấp dưới. Tầng này chỉ có hai phòng suite, mọi người khác đều ở tầng 22 bên dưới.

Thường thường ngày nào Kinh Hồng cũng có tới mấy chục cuộc họp. Vì có sự kiện này nên đa phần các cuộc họp đã bị hủy bỏ, nhưng vẫn có một vài việc quan trọng cần được quyết định nhanh chóng.

Kinh Hồng ấn tầng 22 trên bảng điều khiển bên ngoài. Để tiện cho Kinh Hồng thì nhân viên của Oceanwide đã đưa cho anh một chiếc thẻ từ của tầng 22 từ trước.

Thang máy lên rất nhanh, số chỉ tầng màu đỏ nhảy liên tiếp. Cửa thang máy tự động mở ra, Kinh Hồng vừa định nhấc chân bước vào thì thấy bên trong có một người đang muốn bước ra nên khựng lại. Dù sao tầng này cũng chỉ có hai người ở mà thôi.

Anh ngước mắt lên, quả nhiên là Chu Sưởng.

Một tay Chu Sưởng đút túi, tay kia lật tới lật lui tấm thẻ từ giữa các ngón tay.

Đã gặp thẳng mặt nhau rồi, lại thêm hôm qua vừa nhờ vả người ta nên Kinh Hồng bèn chào hỏi một câu: "Bây giờ anh Chu mới về sao?"

"Ừ." Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng đáp, "Tôi đến Nhà hàng đệ nhất Sơn Thành, đồ ăn được lắm. Lần này sếp Kinh tự nhiên lại không gài tôi làm tôi không quen cho lắm."

"..." Biết là Chu Sưởng đang nói đến những lần đấu đá nhau của Oceanwide và Thanh Huy, chắc là muốn ám chỉ vụ Med

-Ferry hoặc là Suigou, nhưng Kinh Hồng vẫn cảm thấy hình như Chu Sưởng có bệnh hơi nặng. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Kinh Hồng vẫn giữ lễ độ, "Chúng tôi cũng dùng bữa ở đó, chắc là trước khi Thanh Huy tới."

"Đi thuyền ngắm cảnh đêm hai bờ Lưỡng Giang nữa..." Chu Sưởng nói tiếp, "Tôi cũng đi rồi. Cũng rất tuyệt."

Mí mắt Kinh Hồng giật giật, anh nói: "Tôi cũng đã đi. Chắc cũng khi trước Thanh Huy. Có lẽ vì lúc trên máy bay có nhắc tới chuyến đi ngày nhỏ nên muốn trở lại chốn cũ để tìm về cảm giác tốt đẹp trong ký ức ngày xưa."

Chu Sưởng: "Ừ."

"Được rồi," Kinh Hồng còn phải xuống tầng 22 nên không tiện nói quá lâu, anh tỏ ý tạm biệt: "Tôi còn có việc. Chu Sưởng cũng về phòng sớm đi, cả người anh toàn mùi lẩu đó." Không ăn nhập với bộ vest xịn và địa vị cao của hắn chút nào.

Chu Sưởng lại tỏ ra nửa đùa nửa thật hỏi: "Sếp Kinh chê mùi lẩu hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!