Chương 17: (Vô Đề)

- Ði suốt ngày, mệt quá. Mọi người chuẩn bị rồi à?

- Họ đang tắm, đến chiều mới về nhà.

Hiệu Nghiêm lặng thinh, thái độ của anh ta làm Thúy Văn nhớ ra Yến Oanh muốn về sớm. Có lẽ anh ta đang muốn về lắm.

Cô nhìn anh ta đi vào phòng tắm, vẻ mặt ảm đạm không một chút cảm xúc, như đúc bằng sáp. Cô chợt cúi đầu, tự hỏi mình có nên nói vói Hữu Tri chuyện này không.

Phía bên ghế, anh đang nhìn cô.

Một bên mắt nhướng lên như hỏi. Nhưng cô chỉ lắc đầu ra dấu không có gì. Anh không nhìn cô nữa nhưng rõ ràng không tin.

Thúy Văn biết chắc anh sẽ tìm cách hỏi tới nơi tới chốn, còn cô cũng không muốn nói bây giờ. Từ đây đến lúc đó cô sẽ suy nghĩ xem có nên nói hay không.

Một lát Hiệu Nghiêm bước ra, anh vừa lau mặt vừa nói như ra lệnh:

- Anh ra gọi mấy người đó đi, tôi muốn về thành phố ngay bây giờ.

- Sao có sự thay đổi đột ngột vậy? Chương tirinh là chiều mới về mà.

Hiệu Nghiêm khoát tay:

- Tôi sẽ về sớm để giải quyết vài việc.

Hữu Tri không hỏi nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Thúy Văn nhìn Hiệu Nghiêm bằng tất cả sự uất hận và bất lực. Một ý muốn nhỏ của Yến Oanh cũng được tôn trọng vậy sao? Anh ta có bao giờ coi trọng cô đâu, trong khi cô đã là vợ anh ta.

Trên suốt đường trở về thành phố, Thúy Văn im lìm quay mặt ra phía nogài. Cô đeo kính để khỏi ai phát hiện đôi mắt sưng húp của mình. Bên cạnh cô, Hiệu Nghiêm cũng im lặng. Sau chuyện đêm qua, cả anh ta cũng không đủ sức đóng kịch trươóc mặt mọi người nữa.

Thúy Văn không biết Hiệu Nghiêm nghĩ gì, nhưng cô biết chắc anh ta không hề hối hận. Thậm chí cũng không ngại ngùng vì có lỗi với cô. Anh ta vô tâm đến mức không buồn tự hỏi những gì anh ta gây ra sẽ ảnh hưởng tới cô ra sao.

Về đến nhà, cô chui ngay vào góc phòng riêng của mình, nằm cuộn tròn trên mặt nệm. Ðầu óc quay cuồng những ý nghĩ bứt phá. Cô tự nhủ đến hàng chục lần, rằng cô sẽ đề nghị ly dị với anh ta, bất kể sự ngăn cấm của ông Nhị.

Hữu Tri đã từng bảo cô phải làm chủ lấy mình.

Có lẽ Hiệu Nghiêm đã khinh thườn gvì cô quá yếu đuối. Cô sẽ vùn glên chứ không để mình lờ đờ như đám rong nữa.

Ngày mai cô sẽ tuyên bố li dị với anh ta.

Phải, chắc chắn là sẽ thệ Cô không chịu đựng nổi nữa.

Buổi tối bé Hân gõ cửa gọi cô xuống phòng ăn, nhưng cô trả lời vẳng ra rằng rất mệt. Một lát sau Thục Linh đi lên gõ cửa:

- Chị Văn có bện không, có cần em mua thuốc cho chị không?

Không trốn tránh được, Thúy Văn đành mở cửa bước ra:

- Chị hơi nhức đầu, nhưng đã uống thuốc rồi, không sao đâu Thục Linh.

Thục Linh nhìn mặt cô:

- Chị có vẻ xuống sắc lắm đấy, bộ chị không quen đi xa hả?

- Ờ

- Thôi chị nghĩ đi, cần gì gọi em nhé.

- Ờ, cám ơn Linh.

Thúy Văn khép cửa rồi trở vào nằm. Ðến tối lại có tiếng gõ cửa. Rồi Thục Linh mang cho cô ly sữa và bánh mì:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!