Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Tharyo

Trong khách sạn Cẩm Nhã Viên, người trợ lý trẻ đang pha trà.

Phía đối diện là một người đàn ông có mái tóc dày nhưng hai bên thái dương đã bạc.

Ông ta ăn mặc chỉnh tề, để râu trên môi, đeo một cặp kính chân gỗ trên sống mũi, dáng vẻ lịch sự, nhìn đều khoảng bốn mươi tuổi, cả về khí chất lẫn ngoại hình.

"Đừng nóng vội, pha trà phải kiên nhẫn." Người đàn ông hành xử tao nhã, nói chuyện cũng lịch sự.

Trợ lý nghĩ, chẳng trách trên thương trường bọn họ đều gọi ông chủ là học giả, so với một doanh nhân thì ông chủ ăn nói nhẹ nhàng, giống học giả hơn.

Đột nhiên, trợ lý mở nắp ấm trà ra, hơi nước phả vào tay cô dữ dội, cô hét lên đánh rơi nắp ấm.

"Nhìn xem, vẫn còn thiếu kiên nhẫn."

Người đàn ông lấy tờ giấy ra, đứng dậy đang định giúp trợ lý lau ngón tay thì cửa phòng đột nhiên mở rộng.

Sơn Phong trực tiếp bước vào, ngồi xuống đối diện người đàn ông đó mà không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Sơn Phong: "Ông tự biết bản thân bao nhiêu tuổi rồi, không thể là một tên khốn nạn."

Người đàn ông ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng, sầm mặt khiển trách: "Quản cho tốt việc của bản thân đi, không có chuyện gì thì tìm việc mà làm. Đã bao lớn rồi, ngày nào cũng không làm việc đàng hoàng, tự nhìn lại xem mày ăn mặc cái kiểu gì kia..."

Sơn Phong vẫn mặc bộ đồ cosplay lúc sáng, giờ lớp trang điểm đã lem nhem, tóc giả cũng lộn xộn khiến cậu trông càng thêm "không làm việc đàng hoàng".

"Tôi không trị được ông thì có người khác trị ông." Sơn Phong khoanh tay nói.

Người đàn ông đang định bảo cậu ta ra ngoài, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên đi vào, ông ta không nói nên lời.

"... Cháu về khi nào?" Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi xuống. "Cũng không nói với ta một lời nào."

"Tuần trước." Thẩm Hàm Xuyên ngồi bên cạnh Sơn Phong, hời hợt nói: "Tuần sau là sinh nhật của mợ, tôi và Lam Lam sẽ đến thăm mộ mợ. Chú có muốn đi cùng không?"

Người đàn ông càng luống cuống hơn, cho dù trà sôi cũng không chê bỏng, cầm lên uống rồi lại phụt một tiếng nhổ ra, trên mặt bàn đều là nước trà.

Thẩm Hàm Xuyên gật đầu với trợ lý, nói: "Ở đây không cần cô dọn dẹp, giúp tôi chuẩn bị một ít đồ ăn."

Trợ lý sửng sốt một lúc, sau đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chạy chậm ra khỏi phòng, còn hỗ trợ đóng cửa lại.

"Có buồn nôn không vậy, còn không lớn tuổi hơn tôi, ông liền cùng người ta liếc mắt đưa tình?!" Trợ lý vừa đi, Sơn Phong liền bắt đầu tức giận.

"Không có gì! Mỗi ngày trong đầu mày nghĩ cái gì thế!"

"Đừng nói với tôi điều này!" Sơn Phong nói: "Ông lừa ai chứ? Ông không thể giống con người một chút được sao? Một tuần đưa một mình cô ta đến tận ba lần. Làm gì, là muốn rước cô gái đáng tuổi làm con ông vào cửa, để tôi gọi cô ta là mẹ hả?"

"Đã nói không có chuyện gì!" Người đàn ông tức giận nói.

"Nói cho ông biết Thẩm Đình Văn, đây là vượt quá giới hạn! Ông có thể xứng đáng với ai?" Sơn Phong đập bàn chửi rủa.

"Đến tay còn chưa đụng, mày nói tao cái này là vượt giới hạn, hạn nào mà giới hạn? Tao xứng đáng mẹ mày! Mày có xứng đáng với bố mày không? Ngày qua ngày đứng đắn, giao cho một hạng mục mà cũng thất bại."

Người cha nào khi mắng con mình đều có thể thuận buồm xuôi gió, xuất khẩu thành thơ.

"Mày tự nhìn xem, mày đã làm được cái gì? Mày bao nhiêu tuổi rồi?" Người đàn ông nói: "Tao dám nói, trăm năm sau ta có xuống dưới, tao vẫn không phụ mẹ mày, không phụ anh tao, không phụ mẹ tao, còn mày thì sao? Mày còn tảo mộ, có mặt mũi sao? Mày có xứng đáng với mẹ mày không?"

Thẩm Hàm Xuyên chậm rãi kéo lại trọng điểm: "Chú, chú định tại nhà chúng ta mà vượt quá giới hạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!