Chương 6: (Vô Đề)

Edit: Tharyo

Hình nộm bằng cao su đang dựa lưng vào ghế sofa trong phòng ngủ.

Mọi người bước vào đều thở dài.

"Cái chết này quá bi thảm."

Ông Lục bị một chiếc rìu cắm vào đầu, cho dù là hình nộm và máu giả thì cảnh tượng cũng quá chấn động.

"Một đòn chính diện, một phát mất mạng?" Nha Đại Thần trầm ngâm.

Tiểu A hắng giọng một tiếng, vỗ tay nhắc nhở: "Mọi người, nhập vai đi. Mẹ, đây là bố, mẹ nhìn thấy bố đã chết, mẹ không muốn nói gì sao?"

Nha Đại Thần giơ ngón tay lau nước mắt, kêu khóc: "Lão gia, sao ông lại chết thảm như vậy..."

Thẩm Hàm Xuyên đứng ở cửa, tò mò nhìn bọn họ diễn.

Lâm Diệu lặng lẽ ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho anh đi theo cô.

"Tôi hướng dẫn anh." Lâm Diệu nói: "Bước đầu tiên là xem nạn nhân chết như thế nào."

Thẩm Hàm Xuyên đến gần ông Lục, ánh mắt lặng lẽ quan sát qua cặp kính.

Sơn Phong đang ngồi xổm trên mặt đất nhìn vào ngón tay của hình nộm, khi Thẩm Hàm Xuyên đến gần hơn, lưng cậu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn một chút rồi di chuyển sang bên cạnh.

Lâm Diệu kéo đầu hình nộm.

"Vết máu ở phía sau ghế sofa trông không đúng lắm." Cô nói: "Có vết máu ở phía sau ghế sofa, vậy nên trên đầu ông ấy không chỉ có một vết thương..."

Vừa nhìn, cô vừa lặng lẽ nhỏ giọng hướng dẫn Thẩm Hàm Xuyên.

"Nói cách khác, những cảnh tượng này cũng là dựa trên chi tiết của vụ án?" Thẩm Hàm Xuyên có vẻ đã hiểu rõ cách chơi.

"Không sai... quả nhiên!" Lâm Diệu phát hiện một vết thương khác trên bộ tóc giả phía sau đầu của hình nộm.

Thẩm Hàm Xuyên: "Trong trường hợp này..."

Anh ngón tay khe khẽ vẩy chiếc rìu. "Dụng cụ mới tinh này hẳn là đạo cụ đã được cân nhắc kĩ lưỡng?"

"Nhìn vào chi phí đầu tư, kịch bản này có mức đầu tư cao, đạo cụ nhất định phải tùy theo từng vụ án mà tùy chỉnh."

Thẩm Tiên Xuyên nói: "Một chiếc rìu cổ nhưng tinh xảo..."

Anh nhìn quanh phòng ngủ một lượt: "Tôi nhớ là trên tường hành lang có treo đồ trang trí."

Bức tranh nghệ thuật đầu hươu và đầu gấu.

"Tuy nhiên, vẫn còn một chỗ trống."

Nghe vậy, Sơn Phong đột nhiên xen vào: "Ở đâu?"

Tiểu A suy nghĩ một chút, đi ra ngoài nhìn xem, sau đó quay lại xác nhận quan sát của Thẩm Hàm Xuyên.

"Quả nhiên, bên cạnh bức tranh phong cảnh sấm chớp rền vang, có một cái tủ kính trống rỗng, bên trong không có gì cả. Xét về độ cao thì vừa vặn có thể đựng được chiếc rìu này."

Quản gia Ninh Du tham gia: "Đúng vậy, ngày thường chiếc rìu này được treo ở đó, là đồ sưu tầm của lão gia. Năm đó, ông chủ và anh trai đều dựa vào chiếc rìu này để bảo vệ dây chuyền sản xuất của nhà máy, lúc này mới tạo nên gia nghiệp của nhà họ Lục."

"Ồ, tôi hiểu rồi, chiếc rìu này ai cũng có thể lấy được! Manh mối này không có giá trị gì, tiếp tục tìm kiếm rồi báo cáo lại!" Nha Đại Thần nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!