Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Tharyo

Lâm Diệu giới thiệu bạn bè của mình với Thẩm Hàm Xuyên.

"Đây là Ninh Du, hiện tại bọn tôi ngoài là bạn bè, còn là bạn cùng phòng, hai người bọn tôi sống cùng nhau." Lâm Diệu đầu tiên là giới thiệu Ninh Du.

Khi Ninh Du không nổi điên với mọi người, cô ấy là một chị gái dịu dàng và đoan trang tiêu chuẩn.

Khi Lâm Diệu giới thiệu cô ấy, cô nàng mỉm cười dè dặt và thường được coi là người nghiêm túc nhất.

Thẩm Hàm Xuyên lễ phép nói: "Xin chào."

"Đây là Tiểu A..." Lâm Diệu giới thiệu: "Anyway."

Tiểu A bắt tay Thẩm Tiên Xuyên như bắt tay một chú cún.

Thẩm Hàm Xuyên liếc nhìn móng vuốt hóa trang được Tiểu A với mái tóc bạc đưa tới, móng tay sơn màu đen.

"Tôi là người lớn tuổi nhất trong số họ." Tiểu A cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc giới thiệu: "Tôi làm việc ở cơ quan công an."

Khi anh ta nói điều này, đôi mắt anh ta hiện lên sự sắc bén như cảnh sát.

"Cảnh sát?" Thẩm Hàm Xuyên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bình tĩnh gật đầu: "Xin chào."

"Đây là Nha Đại Thần." Lâm Diệu nói: "Em ấy là người trẻ nhất ở đây... nhưng có trình độ học vấn cao nhất."

Nha Đại Thần trong bộ tóc màu hồng và áo hoodie màu vàng tươi khiến Thẩm Hàm Xuyên có cảm giác giống như một bức tranh sơn dầu tương phản.

Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười chào hỏi, có lẽ anh cũng hiểu được đại khái tính cách bạn bè của Lâm Diệu.

Từ trước đến nay, vẻ mặt và phản ứng của Thẩm Hàm Xuyên đều rất thích hợp, anh luôn duy trì vẻ điềm tĩnh lịch sự và thân thiện, nhưng Lâm Diệu lại luôn cảm thấy trong sự bình tĩnh của hắn có chút tò mò.

Sự tò mò có phần vui tươi này đạt đến đỉnh điểm sau khi anh hướng ánh mắt về phía Sơn Phong.

Anh dường như đang mong đợi Lâm Diệu sẽ giới thiệu Sơn Phong với mình.

"Đây là Sơn Phong." Lâm Diệu nói: "Chúng tôi quen biết nhau nhờ vào cậu ấy"

"Thiểm Thiểm." Sơn Phong dường như đang nghiến răng nghiến lợi, giọng nói rất lười biếng. "Là cậu chủ động tìm tôi, nếu không có cậu, tôi sẽ không thể tạo nên nhóm này."

Lâm Diệu sửng sốt, im lặng nhìn về phía Tiểu A và Ninh Du, nghi hoặc nhìn nhau.

——Xác nhận một chút, hôm nay là cuộc khảo sát chứ không phải làm loạn đúng không?

Thẩm Hàm Xuyên không đi sâu nghiên cứu ý nghĩa trong lời của Sơn Phong, hoặc có thể anh biết nhưng lại không quan tâm.

Anh dường như đang chú tâm nghiên cứu trang phục của Sơn Phong, từ mái tóc cho đến nửa chiếc áo choàng phía sau.

Lâm Diệu giải thích: "Bộ cosplay hôm nay cậu ấy mặc là một nhân vật trong game..."

Sơn Phong vẫn giữ vẻ mặt xám xịt, đứng yên không nói chuyện.

Thẩm Hàm Xuyên cuối cùng cũng "Quét hình" xong, mỉm cười duỗi tay ra.

"Xin chào."

Đôi mắt của Sơn Phong gần như muốn lồi ra, cuối cùng, cậu ta vỗ nhẹ vào tay Thẩm Hàm Xuyên một cách qua loa.

"Cho nên... mọi người không biết tên thật của nhau?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!