Chương 38: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

Cả ngày bận rộn, sau khi tiễn vợ thầy Quan về, Lâm Diệu vừa lên xe đã ngủ gục.

Trước khi ngủ, cô vẫn còn nghĩ đến Thẩm Hàm Xuyên, vì anh trông có vẻ đang mang tâm sự. Suy nghĩ ấy quẩn quanh trong não bộ như giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, chấn động trong lòng, cố gắng gượng dậy lẩm bẩm hỏi.

"Anh không sao chứ..."

Trong cơn chao đảo, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rung nhẹ, Thẩm Hàm Xuyên đang cười. Dù đôi mắt Lâm Diệu mệt đến không mở nổi, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang chậm rãi cõng mình đi, xung quanh là âm thanh rõ mà mờ của xe cộ ra vào.

Là trong bãi đỗ xe dưới hầm.

Lâm Diệu mơ màng nhớ lại, hình như lúc nãy cô có cảm giác được Thẩm Hàm Xuyên bế từ xe ra.

"Ừ, ngủ đi em, anh không sau đâu."

Lâm Diệu lẩm bẩm, giọng ngái ngủ: "Đừng lo cho em... Em không muốn tắm đâu.... Em ngủ trên sofa."

Cô thực sự không còn sức, chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng.

"Anh biết rồi."

Nhận được lời khẳng định của Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu yên tâm tựa đầu lên vai anh, chìm vào giấc ngủ sâu.

Nửa đêm tỉnh giấc, Lâm Diệu ngồi dậy, đầu óc trống rỗng một lúc, dưới ánh trăng, đường nét của góc tủ và sofa trong phòng khách dần rõ ràng. Quả nhiên Thẩm Hàm Xuyên nghe lời, đặt cô nằm ngủ trên sofa, nhưng chính anh cũng ở đó.

Lúc này đây, chân cô gác lên đầu gối anh, chiếm chọn cả chiếc ghế dài, còn Thẩm Hàm Xuyên thì co ro ở cuối sofa, khoanh tay ngủ.

Tấm chăn phủ toàn bộ trên người Lâm Diệu, còn Thẩm Hàm Xuyên chỉ đắp một lớp "Lâm Diệu".

Lâm Diệu trở mình, đầu gối lên đùi anh, quay người lại, vòng tay ôm lấy eo anh, mặt dán sát vào, tiếp tục ngủ say. Quần áo anh tỏa ra mùi thơm dịu dàng, rõ ràng cùng dùng một loại nước giặt, nhưng cô lại thích mùi từ người anh hơn, ấm, áp và yên dịu.

Khi trời hửng sáng, Lâm Diệu tỉnh dậy. Vừa mở mắt chưa lâu, Thẩm Hàm Xuyên đã đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Lâm Diệu hỏi anh: "Ngủ thế này thoải mái không?"

"Lưng thì không thoải mái lắm, nhưng tinh thần thì cực kỳ dễ chịu."

Anh đứng dậy, nhưng do tê chân nên ngay sau đó lại ngã nhà vào sofa, Lâm Diệu ôm lấy anh cười phá lên, tay xoa nhẹ chân anh.

"Anh như nữ chính tiểu thuyết ngôn tình ấy." Lâm Diệu đùa, rồi thuận tiện hỏi về chuyện hôm qua anh đi tiệc.

"Hôm qua ổn chứ anh? Kết thúc rồi em thấy sắc mặt anh... cứ như không vui lắm."

Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.

"Không sao, là do sắc mặt ông ngoại không tốt, chứ anh thì không sao."

"... Tại sao vậy? Ông không khỏe ạ?" Lâm Diệu hơi khó hiểu.

"Là chuyện của ông ấy thôi." Thẩm Hàm Xuyên đáp.

"... Thẩm Hàm Xuyên." Lâm Diệu chau mày: "Anh với nhà bên ngoại, quan hệ có phải rất tệ không?"

Không thì cô không lý giải được tại sao Mạnh Giang Hoài lại sa sầm mặt mày khi nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên.

"Sao lại thế, anh với bên nội cũng chẳng thân gì." Thẩm Hàm Xuyên nửa đùa nửa thật, khiến Lâm Diệu không biết rốt cuộc anh đang trào phúng bản thân hay đang nói thật.

Mội đôi tay đưa qua, xoa nhẹ mặt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!