Editor: Tharyo
Về đến nhà không bao lâu, Lâm Diệu ôm bụng rên rỉ, bảo rằng lẩu xiên không tươi.
Khi Thẩm Hàm Xuyên lục tủ thuốc, Lâm Diệu 'a' một tiếng, lảo đảo đi ra, vịn khung cửa, vừa nghịch ngợm vừa xấu hổ nói với anh: "Oan cho lẩu xiên rồi, là em đến tháng..."
Thẩm Hàm Xuyên, người đã biết rõ cái từ này ám chỉ điều gì, còn phản ứng lớn hơn cô.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lẩu xiên lại bị Lâm Diệu lôi ra mắng tiếp, cô toát mồ hôi lạnh, ngủ cũng không yên.
"Lẩu xiên cũng có vấn đề... đau quá."
Không chỉ vậy, dưới sự công kích kép của đau bụng kinh và rối loạn tiêu hóa, bàn tay Thẩm Hàm Xuyên đang đặt trên bụng cô để giữ ấm cũng trở nên vừa nặng vừa cứng, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lâm Diệu đẩy tay anh ra, lăn lộn mấy vòng trên giường, rồi ngồi bật dậy, ngẩn người nhìn xa xăm.
Đã uống thuốc từ sớm, nhưng vẫn không khá lên, không thể ngủ nổi.
"Đi bệnh viện khám đi." Thẩm Hàm Xuyên đề nghị.
"Không cần đâu, em uống thuốc rồi, chờ chút nữa chắc sẽ ổn..."
"Vẫn nên đi khám." Thẩm Hàm Xuyên là người hành động quyết đoán, lập tức thay đồ. "Vấn đề sức khỏe không thể qua loa. Đau đớn thì sao phải chịu đựng? Hơn nữa bây giờ có sinh hoạt vợ chồng rồi, càng nên đi khám cho chắc."
Tuy cách nói chuyện có phần quá nghiêm túc của anh sau khi sống chung đã đơn hơn phần nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn bật ra mấy câu hơi cổ điển, khiến Lâm Diệu không khỏi phân tâm.
Nghĩ kỳ thì anh nói cũng đúng. Sau khi có 'sinh hoạt vợ chồng', đúng là nên quan tâm đến những tín hiệu bất thường cơ thể truyền ra. Được thuyết phục, Lâm Diệu miệng thì than phiền phức, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đồ theo anh.
Đêm lạnh, lớp bọc da ghế ngồi lạnh toát, ánh đèn đồng hồ trên bảng điều khiển sáng lạnh, tất cả khiến Lâm Diệu cảm thấy buốt giá và khó chịu. Nhưng khi ánh đèn đường lướt qua kính chắn gió chiếu lên ngón tay của Thẩm Hàm Xuyên đặt lên vô lăng, thì lại thấy cực kỳ vừa mắt.
Cô cứ thế nhìn suốt dọc đường, càng nhìn càng cảm thấy, nếu ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn cưới trơn đơn giản thì đúng là đẹp đến nghịch thiên.
Tới bệnh viện, Thẩm Hàm Xuyên hỏi gì đó, Lâm Diệu lơ mơ trả lời: "Phải là kiểu nhẫn thiết kế đơn giản ấy..."
"Diệu Diệu, hồn về đây nào, khám bệnh trước đã."
Lâm Diệu hoàn hồn, nhìn nét mặt của Thẩm Hàm Xuyên cũng không đoán ra được liệu anh có nghe thấy câu lẩm bẩm đó không.
Thực ra thì, đến bệnh viện rồi, cơ thể chẳng khác gì gặp cấp trên, lập tức ngoan ngoãn. Lúc bác sĩ hỏi, cảm giác đau gần như đã tan. Sau một loạt kiểm tra đến nửa đêm, loại trừ hết các nguy cơ nghiêm trọng, Lâm Diệu nhận được vài lời dặn dò về việc ăn uống trong kỳ kinh nguyệt, không ăn đồ cay nóng, rồi về nhà.
Trên đường về, khóe môi Thẩm Hàm Xuyên nhếch lên không hạ nổi, trông hệt như đang bừng bừng phấn khởi. Lâm Diệu chắc chắn anh đã nghe thấy câu mình lẩm bẩm lúc nãy.
"Thẩm Hàm Xuyên."
Lâm Diệu dứt khoát gọi tên anh, rồi lặp lại một lần nữa: "Ngón tay anh mà đeo nhẫn cưới thì nhất định sẽ cực kỳ đẹp."
"Cảm ơn nhé, giờ anh cũng thấy vậy rồi." Thẩm Hàm Xuyên khoái chí cười thành tiếng.
Hai giờ sáng, một người đàn ông chưa kết hôn vừa lái xe vừa cười khúc khích, hình ảnh có hơi kỳ lại nhưng lại đáng yêu.
"Ừm, kết hôn nhé em?" Thẩm Hàm Xuyên hạ thấp giọng đầy mong đợi, cẩn thận thăm dò ý cô.
"Còn đang trong giai đoạn thử việc mà, theo như thỏa thuận trước khi nhận việc, thử việc xong mới chuyển chính thức." Lâm Diệu đáp.
Cô vẫn chưa rõ bản thân thực sự nghĩ gì, hoặc là, mọi cảm xúc đều có chút, có mong đợi, có sẵn lòng những cũng có cả lo lắng và mơ hồ.
Nhưng, khi thành thật trải lòng, khi tự hỏi bản thân, vào khoảnh khắc Thẩm Hàm Xuyên nói đến chuyện kết hôn, cảm giác hóa hức và vui sướng đã lấn át cả sự lo lắng mơ hồ kia.
Nói cách khác, cô đã rung động thật rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!