Editor: Tharyo
Thẩm Hàm Xuyên tắm xong, vừa bước ra là đập vào mắt một đôi chân dài trắng nõn, đang vắt cao, thong thả đung đưa.
Lâm Diệu nằm trên giường nghịch điện thoại, mặt cười kiểu kỳ quái.
Thẩm Hàm Xuyên vẫn trùm khăn lau tóc trên đầu, đi như mèo lại gần hỏi: "Chơi game à?"
"Không, em đang coi bảng xếp hạng đại gia."
Lâm Diệu lắc lắc điện thoại, nói với anh: "Lúc ăn tối, Nha Nha đột nhiên nói, thấy tên bố của Sơn Phong trên bảng xếp hạng tỷ phú, tài sản mười hai chữ số."
Thẩm Hàm Xuyên phản xạ cực nhanh: "Không thể nào."
"Có đó." Lâm Diệu không nhịn nổi cười. "Tụi em lúc đó sợ chết khiếp, cả đám ngồi đếm đi đếm lại mười hai chữ số là bao nhiêu, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng. Ngay cả Sơn Phong cũng ngớ người, nhưng tụi em rất ăn ý, không ai nói cho Nha Nha biết là em ấy tính sai."
"Chắc mười hoặc mười một chữ số thôi." Thẩm Hàm Xuyên vừa lau tóc vừa nói.
"Ừ, tầm hơn ba mươi tỷ." Lâm Diệu cười xong, im lặng vài giây. "Rồi em thấy ông ngoại anh còn xếp hạng cao hơn cả ông ấy."
"Cậu ấy từng có bạn gái chưa?" Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên hỏi.
"Ai cơ, Sơn Phong ạ?" Lâm Diệu ngơ ra mấy giây, rồi bật cười. "Anh không biết à?"
"Anh với nó không thân bằng em với nó."
"Anh cố tình đấy chứ gì." Lâm Diệu như hiểu ra ý của anh.
Thẩm Hàm Xuyên thành thật. "Một nửa là cố tình, nhưng thật ra bọn anh cũng chẳng mấy khi gặp nhau, bình quân ba, năm năm mới gặp một lần, mà toàn là ở nhà ông nội anh."
".. Vậy đúng là không thân bằng em." Lâm Diệu nói. "Từ khi quen biết đến giờ, tụi em về cơ bản mỗi tuần tụ tập một lần, có lễ hội anime hay muốn quay gì đó thì có thể chơi nguyên ngày."
"Còn em thì cố ý đấy à." Đến lượt Thầm Hàm Xuyên hỏi.
"Cố ý đấy, xem anh ghen tới đâu, tùy tình hình mà cho anh ăn giấm."
"Cũng được." Thẩm Hàm Xuyên như đang tự an ủi, lặp đi lặp lại hai chữ "cũng được", rồi rốt cuộc vẫn buồn bã thổ lộ: "Ghen thì có, nhất là khi thấy em đối xử chân thành hết mực với bạn bè... thấy hơi.... hơi chua."
Thấy cô tốt với người khác như vậy, lòng anh sẽ dấy lên cảm giác ghen tị, cảm giác rằng ánh mắt ấy lẽ ra nên hướng về phía anh mà lại bị người khác cướp mất.
"Thế rốt cuộc anh thật sự không biết Sơn Phong có bạn gái hay chưa à?"
"Anh không rõ. Suy luận logic thì chắc chưa từng được giới thiệu qua." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nó có thanh mai trúc mã."
"... Chưa từng nghe thấy đó!" Lâm Diệu hứng thú hẳn lên. "Người thế nào? Tiểu thư nhà ai?"
"Hình như nhà làm vật liệu." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Hồi trước ở gần nhà ông ngoại anh, có lần anh đến đó, cô gái nhà ấy cũng có mặt, hai đứa chơi cầu trượt trong nhà."
Lâm Diệu lại im lặng.
Cầu trượt trong nhà à... ừm, cũng không ngạc nhiên lắm.
"Nói thật thì, ấn tượng của anh không tốt lắm."
"Về ai? Anh nói cô gái kia hay là Sơn Phong?"
"Cậu em đó." Thẩm Hàm Xuyên dùng giọng như đùa mà nói. "Có một khoảng thời gian dài, anh có cảm xúc rất phức tạp với nó, cảm thấy nó ngốc một cách kỳ cục, vậy mà mẹ anh lại thích nhóc đó hơn là thích anh."
"...À." Lâm Diệu hơi không biết an ủi anh như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!