Chương 35: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

Cảnh sát tìm được đoạn video bằng chúng trong điện thoại của hai gã đàn ông, chứng minh rằng họ đã tự ý vào phòng của Lâm Diệu sau khi uống rượu, phá hỏng đồ đạc, lục tủ quần áo của cô, còn quay lại toàn bộ quá trình.

Bọn chúng quay lại chỉ để cho vui, vì trong video còn ghi lại cảnh cả hai vừa bình phẩm thân thể của Lâm Diệu vừa cười đùa dâm dục, vô cùng ghê tởm và đê tiện.

Những vật dụng bị phá hoại sau khi giám định giá trị đã lên đến một con số vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.

Do Lâm Diệu kiên quyết không hòa giải, chỉ riêng tội phá hoại tài sản cũng đủ khiến cả hai đối mặt với án tù đến ba năm.

Một tuần sau, Ninh Du xuất viện. Sơn Phòng tổ chức một buổi tụ họp, coi như giúp cô nàng xả xui, chào đón một khởi đầu mới.

Tình trạng tinh thần của Ninh Du vẫn rất tệ, dù trên bàn không có rượu nhưng cô nàng lại như say, khóc lóc thảm thương. Trong suốt thời gian nằm viện, bạn bè liên tục khuyên nên chia tay. Cô cũng biết là nên chia tay, nhưng lại chẳng thể dứt ra được.

Chỉ đến khi nữ cảnh sát đến xác nhận bằng chứng, cô mới biết từ miệng cảnh sát rằng trong điện thoại của tên bạn trai có quay một số video bẩn thỉu liên quan đến cô và những video đó được quay theo chỉ đạo của chính bạn trai của mình.

Cái người trông như sinh viên ngoan ngoãn, bình thường nói chuyện luôn nhỏ nhẹ ấy, trong video lại đáng sợ và xa lạ đến mức cô không dám tin vào mắt mình. Giọng hắn ta vì phấn khích mà biến dạng, còn cười sằng sặc chỉ đạo bạn hắn chọn góc quay cho đẹp.

Từ đó, Ninh Du chẳng nốt nổi hạt cơm nào.

Đôi khi, cô cảm thấy mình như bị phân thân.

Ngay từ lúc bắt đầu hẹn hò, cô đã biết rõ bạn trai không ổn.

Đáng ra phải chia tay từ sớm, để giảm tổn thất.

Nhưng như thể có một linh hồn khác trong cơ thể cô, luôn sợ hãi việc chia tay. Tự nhủ rằng chờ thêm một chút nữa xem sao, biết đâu mình quá nhạy cảm, biết đâu do bản thân yêu cầu quá cao... Rồi cứ thế duy trì trạng thái hiện tại, tự bào mòn chính mình. Càng tồi tệ thì lại càng lệ thuộc vào cảm giác rối rằm ấy.

Việc chia tay, cô đã nghĩ từ lâu, bạn bè cũng đã gợi ý vô số lần. Mỗi lần như vậy, cô đều thấy họ nói có lý.

Nếu bạn trai là người tử tế, vì sao bạn bè và người thân của hắn lại kỳ cục, tệ hại đến thế? Huống chi.. cái ánh mắt sáng suốt trong lòng cô, thứ trực giác ấy, đã nhìn thấy rõ, bạn trai cô hoàn toàn không phải chàng trai hiền lành nho nhã mà cô từng lý tưởng hóa. Hắn không tốt như cô tưởng, hắn không phải người dịu dàng như trong trí tưởng tượng của cô.

Tất cả những lý lẽ ấy, cô đều hiểu. Cô từng đọc những bài viết chia sẻ chuyện tình rối rắm giống mình trên mạng, chăm chú đọc từng dòng bình luận. Trong lòng cô âm thầm hy vọng các chủ bào sau này sẽ đăng thêm phần tiếp theo, rằng họ thực sự đã chia tay, để cô lấy đó làm động lực quyết định.

Nhưng hầu hết đều không có hồi kết.

Gần như tất cả các bài viết, trong phần bình luận đều có chủ thớt đáp trả từng người: Nhưng bạn trai mình cũng tốt mà, chỉ là bạn bè, người thân của anh ấy hơi tệ thôi.

Khi Ninh Du ngồi trước bàn ăn khóc nức nở, linh hồn tỉnh táo trong lòng cô nàng đang âm thầm cảm ơn pháp luật, nhờ có nó mà cô có thể hạ quyết tâm, biến bạn trai thành bạn trai cũ.

Cô nàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát, lại vừa có cảm giác bất an khó hiểu, như thể không biết nên đi đâu, về đâu.

Cô muốn nghỉ việc, muốn đổi công việc khác, thậm chí trong lòng còn thoáng có ý định chuyển đến một thành phố xa lạ, sống một cuộc đời trầm lặng không ai biết đến.

"Ninh Du, cậu còn bao nhiêu tiền?" Lâm Diệu hỏi.

Ninh Du ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, gương mặt của Nha Đại Thần cũng dí sát lại, lo lắng: "Chị đừng nói với em là chị lấy hết số tiền cực khổ lắm mới kiếm được để nuôi cái thằng rác rưởi kia nhé."

Ninh Du lắc đầu thật mạnh.

Tuy tiền tiết kiệm không nhiều, nhưng để thuê tạm một căn nhà với hình thức đặt cọc ba tháng, trả một tháng thì vẫn còn đủ. Dù trước đây lương cũng không thấp và không phải trả tiền thuê nhà, nhưng tiền ăn, tiền chơi, tiền tiêu vặt, ở cái thành phố này, dù chi tiêu tiết kiệm thì cũng chẳng để dành được bao nhiêu.

Cô nàng không nỡ dùng tiền mình cực khổ kiếm được để bao nuôi bạn trai.... Nhưng khi còn ở bên nhau, vì anh ta chưa có việc làm, nên mỗi lần ăn uống vui chơi, cô đều tranh trả phần mình.

Không muốn người không có thu nhập cảm thấy áp lực kinh tế khi yêu mình, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.

Nhưng kết quả thì sao chứ?

"Mình thấy, để an toàn, mình muốn bán căn nhà cũ đi." Lâm Diệu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!