Editor: Tharyo
Khi Thẩm Hàm Xuyên dậy sớm rửa mặt, Sơn Phong gọi điện đến.
"Ờ thì... hôm nay tôi phải đi ăn với ba tôi, anh có thể..."
Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Hàm Xuyên đã đáp luôn: "Không thể."
Không cần đoán cũng biết, Sơn Phong chắc đã không nhịn nổi, muốn kể cho Thẩm Đình Văn chuyện anh có bạn gái rồi.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
"Nhưng mà hai người sống chung lâu vậy rồi, tôi thấy cũng ổn định mà, vẫn không thể nói sao? Giấu mãi thế này... không đúng lắm nhỉ."
"Trong nhà không có mấy người bình thường đâu." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nói ra mới là không đúng đấy, chuyện này cậu cũng hiểu mà."
"Anh giỏi thật đấy.." Sơn Phong u oán. "Thôi được rồi, tôi lại cố nhịn thêm chút nữa."
Chỉ cần nói cho Thẩm Đình Văn biết, không bao lâu Mạnh Giang Hoài cũng sẽ biết, rồi ông nội cũng sẽ nghe được từ những câu chuyện tám nhảm của bạn bè.
Một khi ông nội biết anh có bạn gái lại còn sống chung, chắc chắn sẽ 'triệu kiến' Lâm Diệu, trong buổi 'gặp mặt' sẽ săm soi chê bai từ đầu tới cuối rồi bắt đầu chuẩn bị hôn sự, thúc cưới lập tức.
Một cảnh tượng như ác mộng.
Thẩm Hàm Xuyên không dám nghĩ tiếp, nếu mọi chuyện thành ra như vậy, Lâm Diệu nhất định sẽ bỏ anh mà đi.
Mặc dù với một số người, đó là quy trình gặp gỡ cha mẹ rất đỗi bình thường nhưng anh lại tình cờ có cùng suy nghĩ với Lâm Diệu, kiểu 'quy trình' này là bị người khác kiểm soát, là ràng buộc, chứ không phải do bản thân tự chủ.
Với những người từng thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ như họ, việc mất quyền kiểm soát đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm.
Huống hồ gì, người lớn trong nhà anh không phải người bình thường. Ông nội cố chấp, cứng đầu, tâm trạng cực kỳ bất ổn, thường xuyên dùng những hành vi điên rồ nhưng tỉnh táo để ép buộc người thân, đó là thói quen từ lâu.
Vì vậy, đối phó với kiểu người như ông nội, nhất định phải là mọi chuyện đã chắc chắn rồi mới thông báo cho ông biết kết quả.
Chỉ thông báo chứ không thương lượng.
Thẩm Hàm Xuyên đặt điện thoại xuống, tắt máy cạo râu tự động, dùng dao cạo bằng tay để hoàn tất các góc nhỏ.
Từ phòng ngủ vang lên tiếng vải chạm nhau sột soạt, dép lê của Lâm Diệu kéo trên sàn nhà, từ từ tiến lại gần. Cô còn chưa mở mắt đã ôm lấy anh từ phía sau, vòng tay qua eo anh, tựa đầu vào lưng anh.
Thẩm Hàm Xuyên run lên một cái.
"Azz."
Góc độ không đúng, từ cảm giác đau nhói đó đoán ra chắc là bị cạo rách rồi.
Thẩm Hàm Xuyên nhìn vào gương, thấy khuôn mắt Lâm Diệu đang mở to mắt đầy sợ hãi. Anh không nhìn được mà bật cười.
Vết cắt sâu hơn tưởng tượng, Lâm Diệu mang hộp y tế đến xử lý, vừa lau miệng vết thương vừa chun mũi, vành mắt đỏ lên, suýt khóc.
"Em khóc à?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi cô.
Lâm Diệu đã xin lỗi mấy lần vừa nghe anh lên tiếng, mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Thẩm Hàm Xuyên kéo cô vào lòng, ôm chặt, vừa cười vừa vỗ về.
"Không sao đâu, là anh đã nghe thấy em lại gần rồi, nên là lỗi của anh. Anh biết em sẽ ôm anh mà, vậy mà vẫn không dừng tay. Là anh sai..."
Lâm Diệu mím môi, khẽ dụi mắt, lau nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!