Editor: Tharyo
Nha Đại Thần gửi cho Lâm Diệu một bản mô tả công việc, nhờ cô xem giúp.
Lâm Diệu hẹn cô nàng ra quán cà phê mèo.
"Vừa ôm mèo vừa nói chuyện."
Nha Đại Thần: "Tiên nữ! Chị quá hiểu em rồi hu hu hu, em thực sự cần chữa lành... À đúng rồi, chị có dẫn bạn trai theo không?"
Cô nàng dè dặt hỏi.
"Không. Em không dẫn thì chị cũng không, dẫn theo làm gì chứ?"
"Hay quá!"
Quán cà phê mèo nằm gần trường của Nha Đại Thần, Lâm Diệu đến sớm. Khi Nha Đại Thần vào, thấy cô đang cầm que thức ăn bị vây quanh bởi một đàn mèo trông chẳng khác gì một vị 'phổ độ chúng mèo', mèo bồ tát.
Sau khi phân tích xong yêu cầu tuyển dụng, Nha Đại Thần đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng có định hướng rõ ràng. Chính sự đã bàn xong, linh hồn hóng chuyện lại trỗi dậy. Mắt cô nàng sáng rực, chui vào lòng Lâm Diệu hỏi:
"Thế nào, thế nào rồi, hai người sống chung... có phải cái kiểu sống chung mà em nghĩ không hả?"
Lâm Diệu giữ vững ly sữa sô cô la trong tay, hút một ngụm, cố tình hỏi:
"Em đang nghĩ đến kiểu sống chung nào?"
"Nghĩa là... kiểu đó đó!" Nha Đại Thần ôm lấy mặt Lâm Diệu, hạ thấp giọng nhưng không giấu nổi vẻ kích động. "Kiểu mà... người lớn không tiện nói ấy!"
"Chuẩn rồi, đúng kiểu đó." Lâm Diệu liếc quanh, cũng hạ thấp giọng. "Chẳng lẽ sống chung rồi lại chỉ như bạn cùng phòng? Nếu sống cùng gọi là 'sống chung', thì chị với Ninh Du cũng tính là sống chung nhiều năm rồi đấy."
Nha Đại Thần tò mò hỏi: "Cảm giác thế nào ạ?!"
"Cảm giác gì cơ?"
"Chị đừng giả ngốc mà!"
"Hihi.. cũng khá tốt đó." Lâm Diệu vừa vuốt mèo trong lòng, hai má đỏ hồng như bị nắng thiêu, nhưng miệng thì vẫn kể mấy chuyện vụn vặt thường ngày.
"Mọi mặt đều ổn, gần đây chị còn ăn uống đều đặn hơn. Nếu phải nói có điểm gì không tốt thì.. chắc là anh ấy quá mê mấy món chua ngọt. Cách vài ngày lại phải nấu một món chính kiểu chua ngọt. Ăn nhiều thấy có lỗi với cơ thể... Hôm qua thử lại mấy bộ đồ cosplay đặt từ tháng trước, phần eo bắt đầu chật rồi..."
Nha Đại Thần quên mất mục đích hóng hớt ban đầu, mặt biến sắc: "Đáng sợ thật!"
"Nhưng chị thấy có thể nấu cơm mỗi ngày đúng là rất giỏi." Lâm Diệu cảm thán.
"Vậy... tức là chị chưa nấu bữa nào luôn?"
"Cũng không đến mức thế." Lâm Diệu thành thật trả lời. "Có những lúc anh ấy về muộn, chị đói quá đành phải nấu trước rồi để phần cho anh ấy."
Trình độ nấu nướng của Lâm Diệu nói trắng ra chỉ đủ để đối phó qua bữa, đôi khi đến chính cô cũng ngán vì đồ ăn dở, nhưng Thẩm Hàm Xuyên là người rất dễ chiều trong chuyện ăn uống. Làm gì ăn nấy, miễn là cô nấu dù dở mấy anh cũng vui vẻ cảm ơn.
Có lần anh về nhà lúc 11 rưỡi đêm, cô nấu tạm một bát mì nước trắng nhạt nhẽo, vậy mà Thẩm Hàm Xuyên vẫn hớn hở: "Cảm giác có người nghĩ đến mình, thật tuyệt!"
Ban đầu, Lâm Diệu tưởng anh khách sáo hoặc là kiểu nhẫn nhịn của thời kỳ yêu đương nồng cháy.
Nhưng thời gian trôi qua, Lâm Diệu xác nhận, Thẩm Hàm Xuyên vốn là người như thế.
Chỉ cần một chút quan tâm nhỏ bé, anh sẽ vô cùng trân trọng.
Anh là kiểu người cực kỳ khao khát tình cảm. Mà trên một người có cảm xúc ổn định như vậy, khát khao này thường được thể hiện dưới dạng những ưu điểm, ví dụ như, phụ thuộc vào người yêu, tin tưởng người yêu, trân quý tình cảm đó, không kén chọn, cho gì dùng nấy, làm gì cũng vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!