Editor: Tharyo
______________
Lời nói của Thẩm Hàm Xuyên đã đánh thức Lâm Diệu.
Cô nhận ra rằng cho đến nay mình đã bị mắc kẹt trong một sự nhầm lẫn.
Sở dĩ cô lo lắng cây gia phả phía sau Thẩm Hàm Xuyên quá lớn, là vì cô đã tự đặt mình vào vị trí lệ thuộc trong một gia đình rất truyền thống.
Thiết lập quan hệ thân mật với Thẩm Hàm Xuyên có nghĩa là cô cần đối phó với cái cây đại thụ phía sau anh, cần chăm sóc chất dinh dưỡng cho cái cây đó, cần phải vì anh mà hòa nhập, rơi vào trong vòng tròn sinh hoạt của anh khiến chính mình như bị ngập trong gia nghiệp như biển lớn này.
Nhưng Thẩm Hàm Xuyên nói chính là: "Đưa tôi đi, để tôi đến thế giới của em."
Nghe xong lời này, Lâm Diệu như bừng tỉnh, ngộ ra.
Loại giác ngộ này không kém gì khai sáng ở Long Xương *, mọi chuyện đều được giải quyết trong một lần, những vất vả và đau buồn trước đó, bao gồm cả lời bộc bạch đau đớn ngày hôm đó, đều tan thành mây khói.
Cô gạt mây mù thấy thái dương, khóe miệng không thể khống chế mà nhếch lên.
Đúng vậy, tại sao cô lại phải đem mình bó buộc vào gốc cây đó mà lo lắng?
Cô hoàn toàn có thể mang Thẩm Hàm Xuyên đi.
Cô không tiến vào gia đình Thẩm Hàm Xuyên để giãy giụa mà để Thẩm Hàm Xuyên tiến vào thế giới của cô, hai bông bồ công anh vui vẻ tìm kiếm đồng cỏ của mình.
Ngôi nhà mà cô mong muốn, giờ đây cô đã có khả năng tự mình xây dựng.
Về phần Thẩm Hàm Xuyên, may mắn là mang anh đi cũng không thành vấn đề.
Cũng như chính anh đã đau khổ nói, anh không có nhà, không có cội nguồn.
Một chiếc cúc áo dư thừa.
Cô cắt chỉ và khâu chiếc cúc áo này vào áo sơ mi của mình mà không gặp khó khăn gì.
Hơn nữa, anh cũng khao khát được đưa đi.
Thẩm Hàm Xuyên là người thực tế, thế giới của anh là một vách ngăn bằng kính, nhưng nó hoàn toàn khác với thế giới của Sơn Phong.
Màu trắng tinh khiết, đơn giản, giống như một con búp bê trong tủ kính.
Bây giờ anh đã đưa ra yêu cầu của mình, anh sẵn sàng đi theo cô nên tất cả những gì cô phải làm chỉ là nắm tay anh và kéo anh ra khỏi cánh cửa ấy.
Lâm Diệu nghĩ như vậy và làm như vậy.
Cô nắm lấy tay Thẩm Hàm Xuyên, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Đừng lo lắng, anh đợi tôi suy nghĩ lại một chút, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ càng..." cô nói. "Dường như tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng tôi nghĩ mình không nên nói ra nhanh như vậy, tôi phải dùng lý trí suy nghĩ thêm một chút."
Thẩm Hàm Xuyên cảm nhận được sự cứu rỗi.
Vẻ mặt mất mát của anh lấy lại sức sống, giống như bông hoa héo nghe được tiếng mưa, lộ ra niềm hy vọng xa xỉ.
Lâm Diệu buông tay ra và nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Xuyên trong mười phút.
Lúc đầu, Thẩm Hàm Xuyên vẫn có thể tiếp nhận ánh mắt trong im lặng của cô.
Dần dần, vết đỏ lan từ tai lên má, anh tránh né ánh mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!