Chương 29: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

______________

Sau khi Thẩm Hàm Xuyên tỉnh lại, cũng không nói lời nào.

Lâm Diệu ngồi ở bên cạnh, chờ đợi túi thuốc thứ hai chảy hết, quá trình này thật dày vò.

Cô cứ nghĩ mãi về lời nói đơn phương của mình ở chợ đêm ngày hôm đó.

Quá tự kỷ.

Cũng may Thẩm Hàm Xuyên không cười nhạo cô.

Nhưng sau khi nói xong lại bỏ chạy, hành vi này... thật trẻ con, giống như đang quay một bộ phim thần tượng vậy.

Nhưng nói đến, Thẩm Hàm Xuyên cũng là một người khá "kịch thần tượng".

"Ừm... ngày đó, không hỏi anh."

Cuối cùng, Lâm Diệu không nhịn được tò mò, hỏi Thẩm Hàm Xuyên: "Đêm hôm đó làm sao anh về được?"

Vừa nói xong, hai mắt Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên mở to.

Đó là trạng thái có thể gọi là "từ cõi chết sống lại", đầu tiên anh mở to mắt, sau đó con ngươi đen láy từ từ sáng lên, như những ngôi sao nở rộ trong mắt anh, tỏa sáng rực rỡ.

Lâm Diệu nhịn không được, quay đầu đi không nhìn anh nữa nhưng đôi mắt sáng ngời của anh cũng không thể bị bỏ qua, dư quang bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến nóng hổi.

"Tôi không lái xe". Anh nói,

Lâm Diệu trả lời, cô biết điều này.

Hôm đó anh nói rằng anh đến đây bằng xe đạp vì đã có sắp xếp.

"Ngày đó... Khi tôi về, đã không còn xe." Thẩm Hàm Xuyên có chút tủi thân nói.

Không có ô tô, cũng không có xe đạp còn không thể gọi được xe.

Anh là đi bộ về.

Mà vì mất tập trung nên đã rơi xuống nước.

Đường tối quá, mưa lại to, vừa bước chân vào khoảng không thì đã rơi xuống nước.

Nhưng việc rơi xuống nước cũng làm anh tỉnh táo hơn.

Chỉ là điện thoại của anh đã bị hỏng cộng thêm không có tâm trạng nói chuyện với ai nên cứ vậy mà cam chịu, đi bộ bảy dặm đến công ty.

Lúc đó, linh hồn của anh như tách rời khỏi cơ thể, không biết nghĩ thế nào mà anh ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, rồi chợt nghĩ đến tài liệu mình cần gửi đi vẫn chưa viết xong, trong hộp thư của anh vẫn còn vài tài liệu vẫn chưa được xem xét.

Rồi cứ như thế này, toàn thân chỉ có một bộ não, sau khi tắt chức năng cảm xúc thì sẽ tê liệt hoạt động..

Sau khi mọi thứ trong não hoạt động, những cảm xúc đau đớn tràn vào hộp sọ, nóng lên.

Hậu tri hậu giác cảm thấy thân thể khó chịu, người nóng như thiêu, ngục xuống mặt bàn bắt đầu ngâm thơ.

Anh thực ra có thể nghe rõ ràng các sư huynh sư tỷ đang nói chuyện.

"Lại nữa rồi! Lại ngâm thơ, nhịp điệu này 200% là thơ rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!