Chương 28: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mình vừa nhận được vụ án đầu tiên từ khi thực tập nên không có nhiều thời gian để edit truyện, sắp tới sau khi kết án mình sẽ có nhiều thời gian hơn thì sẽ cố gắng chăm chỉ edit hơn. Do edit qua loa nên có thể có nhiều lỗi hoặc câu từ không mượt mà, mong mọi người bỏ qua, khi có thời gian mình sẽ chỉnh lại sau nhé. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, chúc mọi người một ngày tốt lành.

______________

Trong đêm, trời rất hợp với tình hình đã giáng một trận mưa lớn xuống.

Ngày hôm sau cơn mưa trở thành bão.

Hẹn các học sinh trong lớp hôm nay xin nghỉ với cô, thú nhận với cô rằng đã bịa ra nhiều lý do nhưng cuối cùng đã nói ra sự thật là vì trời mưa nên đều muốn ở nhà, không muốn phải đội mưa đến luyện chữ.

"Em cam đoan ở nhà em cũng có thể viết thật tốt." Đây là lời nói của học sinh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Diệu trò chuyện rất nhiều với cô bé.

Hầu hết thời gian là cô lắng nghe những gì học sinh nói.

Cô bé nói thích ngủ vào những ngày mưa, nghe tiếng mưa đập vào cửa kính, nhưng cũng ghét mưa rơi vào những thứ bẩn thỉu hay mưa làm bẩn quần áo của cô bé.

"Cô Lâm, cô có cảm thấy như vậy không, rác rưởi dưới mưa trông càng bẩn hơn."

"Nếu trời mưa làm ướt giày, ướt cả vạt quần thì đến cả nhà em cũng muốn về nữa..."

"Con mèo bị ướt trong mưa trông càng đáng thương hơn."

Sau khi học sinh nói điều này, Lâm Diệu cũng kể về chiếc váy của cô bị ướt trong mưa khi cô học đại học.

Cô có một chiếc váy rất đẹp, một chiếc váy hoa có nền màu vàng.

"Chính là loại sắc màu mùa xuân dịu dàng, đặc biệt đẹp. Khi cô mặc chiếc váy đó, dù không chải tóc, khi ra ngoài nhất định sẽ có người quay lại nhìn cô, nhất định sẽ có nữ sinh khác tới hỏi cô đã mua chiếc váy này ở đâu."

Sau đó, trời cũng như thế này, mưa như trút nước, rất to. Cô chạy từ lối vào tàu điện ngầm đến ký túc xá chỉ cách 500m, khi về đến ký túc xá, Lâm Diệu phát hiện ngón tay của mình bị nhuộm màu không rõ nguyên nhân.

Khi cô chạm vào chiếc váy lần nữa, tay cô đã bị bao phủ bởi thuốc nhuộm.

"Mặc dù màu nền là màu vàng... nhưng họa tiết hoa lại có màu xanh nhạt khiến cho đùi đều bị nhuộm thành màu xanh. Chỉ là một mảng hoa văn màu xanh lam nhỏ mà có thể phai ra nhiều màu như vậy."

"Thật khó chịu ạ, khi phải ra ngoài vào một ngày mưa như vậy." Học sinh nói.

"Thật khó chịu mà." Lâm Diệu đáp.

Đêm đó mưa nhỏ dần nhưng tiếp tục kéo dài, Thẩm Hàm Xuyên cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Thanh ngọc án

- Nguyên tịch đã viết xong.

Lâm Diệu nhìn chằm chằm vào hộp thoại một lúc lâu rồi ngủ thiếp đi.

Qua mấy ngày nữa chắc Sơn Phong sẽ hỏi cô có chuyện gì.

Đến lúc đó, không cần nhiều lời với cậu ấy, cứ nói không hợp là được..

Sáng sớm hôm sau, Lâm Diệu mở đôi mắt khô khốc.

Dù đã ngủ rất ngon nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân đã mất ngủ cả đêm và thật mệt mỏi.

Cô mò lấy điện thoại và mở nhóm chat.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!