Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

_______________

Lâm Diệu mua hai chiếc kem ốc quế rồi tìm một chiếc ghế dài để ngồi xuống.

Cô đưa cây kem ốc quế qua, lúc Thẩm Hàm Xuyên duỗi ngón tay ra thì đột nhiên dừng lại, hỏi anh: "Kem chắc anh đã từng ăn rồi chứ?"

Không biết câu này đã chạm vào huyệt cười nào của Thẩm Hàm Xuyên, bờ vai anh không ngừng run rẩy.

"Đừng có cười, anh thật sự chưa từng ăn qua phải không?"

Thẩm Hàm Xuyên xua tay.

"Đừng nghĩ về tôi như vậy... Trước đây tôi đã từng ăn kem." Anh nhận lấy cây kem và theo thói quen cảm ơn: "Nhưng số lần ăn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay."

"Vậy anh khẳng định cũng không theo dõi phim truyền hình hay đọc truyện tranh đi."

"Tôi đọc sách, sau đó... thực hiện một số bài tập có thể giúp tôi tập trung và ngừng suy nghĩ về những thứ khác."

"Ví dụ như?" Lâm Diệu tò mò hỏi.

"Bắn súng, bắn cung, tâng bóng bàn..."

"Bỏ qua hai điều đầu tiên đi, tâng bóng bàn?"

Thẩm Hàm Xuyên ngậm ốc quế trong miệng, gấp tờ rơi lại, cuộn thành viên.

Anh lật quả bóng giấy nhẹ và không đều này khoảng hai mươi lần.

"Khi tôi cần thư giãn đầu óc, tôi sẽ làm điều này."

Lâm Diệu kinh ngạc: "Anh đánh bóng bằng tay trái à? Anh thuận tay trái sao?"

"Không." Thẩm Hàm Xuyên cười lớn, lộ ra chính mình muốn biểu đạt nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

"Khi còn thiếu niên, trong đầu tôi luôn có những suy nghĩ kỳ lạ. Lúc đó, tôi nghĩ, mình bí mật tập luyện tay trái rồi một ngày nào đó khi bọn họ yêu cầu tôi thực hiện động tác tâng bóng thì tôi đã đổi tay giữa chừng khiến họ ngạc nhiên.."

"Bọn họ là ai?"

"Một cách gọi thôi." Thẩm Hàm Xuyên nén cười, có chút cô đơn nói: "Thật ra không có ai cả, em là người đầu tiên phát hiện ra tôi đánh tâng bằng tay trái."

Anh nói rằng mình có thể tâng bóng liên tục, có lẽ hơn một nghìn lần.

Khi anh nói lời này, Lâm Diệu có thể cảm nhận được một loại vui mừng, hài lòng nhưng khi nghĩ lại, cùng với sự miêu tả của anh, hình ảnh hiện lên trong đầu cô lại là một đứa trẻ rất cô đơn, ngồi một mình trong căn phòng trống trải, im lặng tâng bóng.

"Tay anh đỡ hơn chưa?" Lâm Diệu hỏi.

Thẩm Hàm Xuyên sờ cổ tay, mỉm cười.

"Ngày hôm đó em đưa tôi về, đã tốt hơn nhiều."

Trong cơn gió hè oi bức, sau khi ăn xong miếng kem đã tan chảy một nửa, chẳng có lý do gì mà phải ngồi cạnh nhau im lặng.

Trước khi Lâm Diệu nói rằng đã đến lúc phải rời đi, Thẩm Hàm Xuyên quay đầu lại và nhìn vào mắt cô.

"Lâm Diệu, sau này tôi còn muốn ở bên cạnh em... Giống như ngày hôm nay, tôi còn có cơ hội không?"

Anh không hỏi "Em có phải đang xa lánh tôi không" hay "Em không thích tôi phải không" Anh chỉ nói với cô mong muốn của mình với giọng điệu thận trọng và thẳng thắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!