Chương 26: (Vô Đề)

Editor: Tharyo 

______________

Lâm Diệu loay hoay cả ngày, nhưng vẫn ra ngoài khi gần đến thời gian đã hẹn.

Cô và Thẩm Hàm Xuyên hẹn gặp nhau ở cầu Tiểu Liễu trên đường Trường Lạc vào lúc 8 giờ. Lâm Diệu đến bãi đậu xe lúc 7 giờ 45, mất mười phút để tìm chỗ đậu xe, đỗ xe xong thì đi bộ đến cầu vượt, đến nơi cô mới nhận ra mình đã đi sai hướng.

Cầu Tiểu Liễu nằm ở đầu bên kia đường.

Lâm Diệu cầm điện thoại di động, xuyên qua đám đông trên đường phố, đi bộ mười lăm phút, cuối cùng cũng nhìn thấy cây liễu ở đầu cầu Tiểu Liễu.

Cầu Tiểu Liễu ở bên ngoài phố Trường Lạc, tuy có đèn đường nhưng so với đường phố vui chơi sáng đèn rực rỡ thì giống như một thế giới khác.

Sự ồn ào và tĩnh lặng được chia ranh giới bởi những cột đá.

Lâm Diệu bước ra khỏi con phố Trường Lạc sáng sủa, băng qua dây xích sắt và nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên đang đợi dưới gốc cây liễu ở cầu Tiểu Liễu.

Anh tựa người vào gốc cây, thỉnh thoảng liếc nhìn dòng người đang đi qua bên kia cầu.

Thẩm Hàm Xuyên mặc đồ rất đơn giản với chiếc áo phông rộng màu trắng, trên vai là một đường kẻ màu xanh, trông sạch sẽ, có cảm giác giống như bảng hiệu của quán kem mà cô vừa thấy, mùa trắng ngọt ngào cộng thêm chiếc ống xanh tươi mát.

Một vị ngọt đặc trưng của mùa hè.

Lâm Nghiêu muốn gọi anh, nhưng cái tên đảo quanh đầu lưỡi mấy lần vẫn không gọi được.

Ba chữ "Thẩm Hàm Xuyên" dường như chỉ khi ở một mình gọi nó trong lòng mới không ngượng ngùng.

Lâm Diệu không còn cách nào khác ngoài việc tăng tốc độ.

Trong lúc cô tăng tốc, Thẩm Hàm Xuyên giống như tâm linh tương thông mà nhìn về phía sau.

Lâm Diệu nhìn thấy đôi mắt sáng lên của anh, trong ánh đèn đêm, nốt ruồi lệ diễm sắc lộ rõ, theo ý cười nâng lên trên khóa môi anh thu hút ánh nhìn của cô.

"Xin lỗi, tôi đậu xe ở đằng kia." Lâm Diệu nói: "Nhiều người quá... Tôi không tìm được chỗ đậu xe."

"Không sao."

Gió đêm thổi qua mái tóc đen của Thẩm Hàm Xuyên, từng sợi tóc lay động như làn khói.

"Xe của anh đâu?"

"Tôi đạp xe tới đây." Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười, hai mắt nheo lại: "Tôi có một kế hoạch."

Anh rất vui mừng.

Vừa rồi... Thực ra khi anh đứng một mình trong bóng tối, nhìn có vẻ rất u sầu.

Cũng giống như một người bị cảnh tượng náo nhiệt bỏ rơi, không thể hòa nhập vào nơi sáng ngời kia.

"Chúng ta đi thôi chứ?" Lâm Diệu nói: "Vừa rồi khi tôi đi từ bên kia tới nhìn thấy, cũng khá náo nhiệt, cái gì cũng có. Không giống trước kia những nơi bọn họ tổ chức đều là bán đồ ăn vặt..."

Vẻ mặt Thẩm Hàm Xuyên có chút tò mò.

Lâm Diệu đau lòng hỏi hắn: "Anh... chưa từng đến nơi như thế này sao?"

Thẩm Hàm Xuyên nói: "Đây là lần đầu tiên."

"Hồi đi học anh chưa từng đi sao? Chợ đêm ở trường học thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!