Chương 25: (Vô Đề)

Editor: Tharyo

____________________

Thẩm Đình Văn ẹn con trai đi ăn tối, khi nhìn thấy Sơn Phong với mái tóc trắng và hai con mắt đỏ như máu thì vẻ mặt không khỏi căng cứng, khóe miệng lệch đi, vừa mở miệng đã nói: 

"Con nhìn xem cái bộ dạng ngu ngốc này của con..."

Sơn Phong ngắt lời ông.

"Muốn ăn cơm thì ăn cơm, đừng nói nhiều như vậy. Mỗi lần tôi ăn cơm ở chỗ ông xong thì dạ dày đều không thoải mái mấy ngày liền."

Thẩm Đình Văn kìm nén cơn tức giận, đợi bữa ăn gần xong mới giữ Sơn Phong đang muốn rời đi lại.

"Đừng đi vội." Thẩm Đình Văn nói: "Thứ tư này con đến Đức cùng với ta."

"... Để làm gì?" Sơn Phong không hiểu.

"Để làm gì? Để con có thêm nhiều kinh nghiệm! Người xưa đã nói tam thập nhị lập*, con xem xem bản thân mình còn bao nhiêu năm nữa? Con nhìn lại cái bộ dạng này của con.. Ta để con xây dựng một công viên giải trí trên danh nghĩa của con, nơi đó phong thủy tốt như vậy mà lại có thể xảy ra chuyện kia... aiss, con cũng thật là giỏi đấy, tổ tông à."

"Nói chuyện thì cứ nói bình thường, đừng có âm dương quái khí *như vậy." Sơn Phong vuốt tóc: "Nói đi, chuyện gì, định đi bao nhiêu ngày? Tuần này tôi có hẹn với bạn bè để quay video."

Thẩm Đình Văn sửng sốt nói: "Cái này, không phải tóc giả sao?!"

Thằng nhóc này vậy mà dám vò tóc? Nó còn không rơi sau khi bị vò!

"... Là tóc giả." Sơn Phong lại chạm vào một chút: "Ông cho rằng tóc giả giống như cái nắp nồi, cứ thế đội lên đầu là xong rồi sao?"

Thẩm Đình Văn bình tĩnh lại, giọng điệu nhẹ nhõm hơn.

"Mỗi lần nói chuyện với con muốn bàn việc chính sự thì lại nói rằng muốn cùng bạn bè quay video. Mấy đứa quay cái gì? Có bao nhiêu giá trị ? Thời gian mà con lãng phí vào đó có thu lại được lợi ích gì không ?"

Sơn Phong nở một nụ cười phức tạp, khinh thường, tự ti nhưng lại đầy thương cảm.

"Hay đó... Giá trị cảm xúc thì không được coi là có giá trị?"

"Nếu nó chỉ có giá trị về mặt cảm xúc thì chỉ là chơi bời lêu lổng!"

"Đi quái gì, không đi!" Sơn Phong đứng dậy rời đi.

"Đứng lại đó cho ta! Thẩm Hoài Lam! Ta đếm đến ba! Một, hai!"

Sơn Phong dừng lại, liếc mắt nhìn về phía cha mình.

Thẩm Đình Văn vò khăn giấy ném lên đầu con trai mình, tức giận nói: "Ta thấy Xuyên nói rất đúng, ta không thể nuông chiều con quá mức, ta nhất định phải ép con vào khuôn khổ thì con mới có thể làm việc đứng đắn được! Dù thế nào đi chăng nữa tuần này con cũng phải đi theo ta! Không đi không được, ra ngoài mà nhìn xem những người bằng tuổi con giờ đang làm cái gì!"

"Ai nói vậy? Anh ấy nói?" Sơn Phong đột nhiên nhận ra, tức giận lấy điện thoại di động ra và gõ: "Tôi không biết tại sao anh lại nhắc đến chuyện kia vào lúc này..."

"Con có nghe thấy không?!" Thẩm Đình Văn quát: "Ngày mai con thu dọn đồ đạc, chúng ta..."

Sơn Phong kiên quyết nói: "Không! Đi!"

"Con nói cái gì?" Lúc Thẩm Đình Văn đứng dậy đánh cậu thì nhìn thấy dòng chữ trên màn hình: "Con ít nói Xuyên lại! Con..."

Sơn Phong bỏ chạy, sau khi gửi tin nhắn, cậu lại gửi một tin nhắn thoại khác cho Thẩm Hàm Xuyên.

"Anh bị bệnh phải không? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh gặp bố tôi vào lúc này là có ý gì! Anh điên thì cứ điên một mình đừng có lây sang tôi!"

Sau khi trở về từ trang trại không bao lâu, trạng thái Thiểm Thiểm liền không ổn lắm, sau khi nói chuyện riêng với Ninh Du, cậu có chút hoảng hốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!