Edit: Tharyo
Sau khi đồ ăn được giao đến, Thẩm Hàm Xuyên yên lặng ăn.
Có vẻ anh ăn rất tốt, lúc anh ăn... luôn có cảm thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ vì anh rất vui vẻ chăng?
Rõ ràng là rất vui vẻ
Cảm xúc của một người có thể cảm nhận được.
Hóa ra anh không hề nói dối khi nói mình chưa ăn gì và rất đói.
Như vậy cũng tốt.
Anh tập trung ăn uống còn cô cũng không phải xấu hổ vì một khoảng thời gian dài không có gì để nói.
Sau khi anh ăn xong thì tìm lý do để anh đi về.
Sau đó lại bình tĩnh lại...
"Chị Diệu Diệu!" Quan Lăng xuất hiện, phá vỡ kế hoạch của Lâm Diệu.
Lâm Diệu đã hẹn cô nàng gặp nhau vào thời điểm này ngày mai.
Đây là do sư mẫu nhờ cô, Quan Lăng không biết bản thân muốn làm cái gì, học còn chưa xong, chưa lấy được bằng cấp, miễn cưỡng có ngoại ngữ... Về Trung Quốc hơn một tháng, sư mẫu ở nhà ngày nào cũng lo lắng, chính cô nàng cũng ưu sầu.
Sư mẫu muốn Lâm Diệu trò chuyện với Quan Lăng hoặc để Quan Lăng tìm việc gì đó để làm ở chỗ Lâm Diệu, thà hàng ngày dọn dẹp chữ viết được treo trên cửa một phen còn hơn là suốt ngày ở nhà không có mục đích .
Mặc dù đã nói thế nhưng sư mẫu vẫn nghẹn ngào ở đầu bên kia điện thoại.
Bà đã cố gắng hết sức tích cóp tiền cho con gái nhưng Quan Lăng lại như thế này khiến bà không thể yên tâm.
"Cho dù cô có để lại cho con bé núi vàng núi bạc thì con bé cũng không có khả năng giữ được... Bây giờ phải làm sao đây, chẳng lẽ hơn hai mươi tuổi còn phải thi lại đại học sao? Con bé chắc chắn sẽ không thể thi được..."
Lâm Diệu nghĩ rằng cũng đã đến lúc phải hỏi Quan Lăng về kế hoạch của cô nàng.
Con người có thể không có mục tiêu nhưng phải có một số kỹ năng, ngay cả khi đó là những kỹ năng nhỏ bé.
"Sao hôm nay lại tới đây?" Lâm Diệu hỏi cô nàng.
Màu da của Quan Lăng đã khôi phục một chút, gò má cũng có chút thịt, trạng thái tinh thần có vẻ tốt hơn so với lúc mới trở về.
"Là ngày mai sao?" Cô nàng lấy điện thoại ra xem ngày. "Ây da... em nhớ nhầm, bây giờ chị còn đang lên lớp sao?"
"Đã đến rồi thì cũng không thể bảo em đi, vậy thì ngồi xuống đi, hiện tại không có lớp học."
Quan Lăng đi tới.
Có một người đàn ông đang ngồi ở bàn trà bên kia vách ngăn.
Thoạt nhìn, anh trông giống như một sinh viên trẻ trung với chiếc vòng trên tay, trên cổ có một chiếc dây cùng loại giống như vòng cổ.
Nhìn kỹ, lại cảm thấy anh ăn mặc rất mộc mạc giản dị, sự thời thượng và sự trẻ trung nhất thời kia chỉ là ảo giác do bộ quần áo và vẻ ngoài của người đó mang đến.
Có vẻ như đàn ông chỉ cần có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng và một bộ quần áo phù hợp sẽ tạo cho mọi người ấn tượng về một chàng trai sạch sẽ, đẹp trai.
Khi Thẩm Hàm Xuyên ngẩng đầu lên, Quan Lăng liền á một tiếng, đứng chôn chân tại chỗ, không dám cử động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!