Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Tharyo

Chân ghế cắm trên mặt sỏi, Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên ngồi phía xa, thỉnh thoảng trò chuyện.

"Anh chàng đẹp trai!" Nha Đại Thần từ xa hét lên: "Anh nấu món gì vậy, hình như đã xong rồi!"

"Chờ một chút." Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười với Lâm Diệu, đứng dậy đi tới.

Khi quay lại, trên tay anh cầm một chiếc bình giữ nhiệt lớn, sau khi tráng nắp, anh rót cho cô một cốc trà gừng mới nấu xong.

"Xua tan cái lạnh." Thẩm Hàm Xuyên nói.

"Anh chàng đẹp trai, tôi thấy anh nấu rất nhiều, chắc hẳn chúng tôi cũng có phần, tôi có thể nếm thử một chút được không?" Nha Đại Thần đuổi theo, đưa chiếc cốc vịt con của mình đến gần miệng bình.

Phía sau Ninh Du mệt mỏi thở dài như một bà mẹ già: "Nha Nha à..."

Cái gì cũng muốn thử một chút sẽ hại chết mình đó.

"Được rồi, đều uống một chút đi." Thẩm Hàm Xuyên cũng rót cho Ninh Du một ly, quay người suy nghĩ một chút, gọi Sơn Phong: "Người anh em bên kia, cậu cũng uống một chút đi."

Khi Sơn Phong giơ tay lên nhìn, thực sự nổi da gà.

Huyết thống là một thứ rất thần bí, Thẩm Hàm Xuyên mặc dù tuổi tác so với cậu không cách bao nhiêu, nhưng Sơn Phong vẫn sẽ theo bản năng mà tuân theo.

Cậu nói không, nhưng chiếc cốc trên tay đã ngoan ngoãn nâng lên.

Khi Thẩm Hàm Xuyên rót trà gừng cho cậu, Sơn Phong hai tay cầm chiếc cốc, vẻ mặt cực kỳ dè dặt và ngượng ngùng, cuối cùng thì thầm: "Cảm ơn."

Thẩm Hàm Xuyên trả lời cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Không có gì, cầm lấy, đứng đây uống hết rồi mới được đi."

"Tại sao?" Lâm Diệu hỏi.

Có quy tắc nào khi uống trà gừng không?

Thẩm Hàm Xuyên cười giải thích với cô: "Những người khác cầm cốc nước làm bằng chất liệu cứng, nhưng cậu ấy là người duy nhất dùng cốc giấy dùng một lần để đựng, nếu cậu ấy đi về mà cầm như thế này chắc chắn sẽ bị bỏng tay..."

Ninh Du gật đầu: "Quả thực, nếu là Sơn Phong, có 60% xác suất khi đi về trà nóng sẽ đổ ra ngoài sau đó sẽ bỏng tay, sau đó nhảy lên tại chỗ rồi thậm chí còn bỏng nhiều hơn nữa."

Lâm Diệu: "... Có khả năng."

Sơn Phong không thể phản bác, thành thật đứng đấy uống.

Nha Đại Thần cũng không sợ bỏng lưỡi, một bên vừa thổi vừa uống trà gừng, còn không ảnh hưởng cô nàng nói chuyện.

"Anh trai xem mắt, anh có thể đoán ra tính cách của chúng tôi chỉ bằng một cái nhìn không?"

Thẩm Hàm Xuyên không có trả lời mà chỉ hỏi cô nàng: "... Tôi vừa nghe nói, cô đang học thiên văn phải không?"

"Đúng, đúng, đúng!" Nha Đại Thần gật đầu, đang muốn nhân cơ hội kêu lên rằng luận văn thật khó làm thì nghe Thẩm Hàm Xuyên nói: "Trong số các trường có chuyên ngành thiên văn học ở thành phố này, có cả bằng thạc sĩ và bằng tiến sĩ chỉ có trường cũ của tôi."

Nha Đại Thần: "... Thì sao?"

Cô biết Thẩm Hàm Xuyên tốt nghiệp trường nào, Thiểm Thiểm đã nói cho cô biết.

Thẩm Hàm Xuyên quay lại trọng điểm: "Cho nên, nếu tên của tôi nói ra bỏng miệng, xin mời gọi tôi là đàn anh."

Nha Đại Thần sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Thẩm Hàm Xuyên không hài lòng với việc cô gọi anh là anh trai xem mắt.

"Ồ...ồ, được rồi, được rồi, đàn anh Thẩm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!