Edit: Tharyo
Thẩm Hàm Xuyên nói được làm được, thật sự dành thời gian đi ăn trưa với Lâm Diệu.
Địa điểm hẹn nằm chếch đối diện với phòng làm việc của Lâm Diệu
Nhận được tin tức, Lâm Diệu trước tiên lấy số gọi hai ly trà sữa.
Cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bấm liên tục vào điện thoại để xem có tin nhắn mới không. Chờ như vậy một lúc, đột nhiên vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía đường dành riêng cho người đi bộ, nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên đang đi tới.
Hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn, một chiếc áo len rộng màu xám với áo sơ mi bên trong. Ăn mặc như thế này, thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học mới đôi mươi chưa tốt nghiệp.
Thẩm Hàm Xuyên nhìn thấy cô qua cửa kính.
Anh dừng lại, mắt sáng lên nụ cười, rồi giơ tay lên vẫy vẫy với cô. Từ kiểu tóc hơi lộn xộn của anh vẫn còn dấu vết của sự "bòn rút thời gian".
Vừa gặp nhau, Lâm Diệu đẩy trà sữa cho anh.
"Chọn một cốc đi." Lâm Diệu nói xong, có chút xin lỗi: "Sáng nay nhìn thấy tin nhắn của anh, ba giờ sáng anh vẫn tăng ca à? Hẹn anh ra chỉ để uống cốc trà sữa ăn bữa cơm, làm trì hoãn công việc của anh......"
"Không sao đâu, mọi chuyện đã xong rồi." Thẩm Hàm Xuyên lựa chọn giữa hai cốc trà sữa. "Vả lại tôi rất vui khi được gặp em trong giờ nghỉ làm."
Anh hoàn toàn không biết sức tàn phá trong lời nói của mình, sau khi nói một cách tự nhiên, anh hỏi cô: "Em đề cử cốc nào nhiều hơn?"
"Cá nhân tôi thích cốc này, có đậm vị sữa đậu hơn." Cô nói.
Thẩm Hàm Xuyên lại cầm một cốc khác.
Lâm Diệu hiểu ý của anh.
"Không cần nghĩ cho tôi." Lâm Diệu nói: "Hơn nữa, cả hai chiếc cốc đều dành cho anh, một cốc uống một cốc mang đi."
"Cảm ơn sự chu đáo của em."
Lời nói của anh rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại vui tươi.
Lâm Diệu ôm cằm, yên lặng nhìn anh uống trà sữa.
Khi làm việc gì anh trạng thái cũng giống với lúc cô viết chữ, trú tâm và nghiêm túc. Kể cả khi chỉ di chuyển ống hút và nhấp một ngụm trà sữa.
Sau đó, anh cau mày, nốt ruồi lệ kia cũng di chuyển.
"Nó không ngon à?"
"Không phải, nó ngọt hơn tôi nghĩ."
Sau khi các món ăn được bưng ra, Lâm Diệu làm chủ giới thiệu các món ăn cho Thẩm Hàm Xuyên.
Dù đây là phố đi bộ nhưng studio của cô đã mở ở đây được hai năm, khi ăn uống trên con phố này, cô có cảm giác như đang đãi khách ngay tại chính khuôn viên của mình.
"Em có nhận những học sinh như tôi vào lớp học thư pháp của bạn không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.
"... Nhận thì có, nhưng anh quá bận rộn, không có thời gian, không thể bình tĩnh luyện tập, cho nên hiệu quả có lẽ sẽ không tốt lắm..." Nói xong lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc lúc Thẩm Hàm Xuyên làm việc, Lâm Diệu lại thay đổi lời nói: "Có lẽ anh có thể?"
Cô đoán rằng khả năng tập trung của anh có thể tốt hơn người bình thường một chút.
"Nếu anh thực sự muốn luyện thư pháp tĩnh tâm, tôi sẽ không tính phí hay sắp xếp chương trình học cho anh." Lâm Diệu nói: "Khi anh luyện tập, chỉ cần chụp ảnh và gửi cho tôi, tôi sẽ chỉ cho anh cách điều chỉnh và luyện tập ra sao......"
Lâm Diệu tưởng rằng Thẩm Hàm Xuyên chỉ là tùy ý nhắc đến, lại không nghĩ anh sẽ đáp ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!