Edit: Dú
—————————————–
"Về rồi à?" Lúc nói ra lời này, thậm chí đến Lý Gia Đồ còn chẳng thấy rõ bóng dáng người vào cửa. Cậu hé mắt thì chỉ thấy Tô Đồng đang bước tới, khẽ đáp lời, chỉ sợ là cậu đang nói mớ mà thôi.
Tô Đồng tháo đồng hồ đặt lên bàn.
Lý Gia Đồ cầm điện thoại nhìn thoáng qua, vừa qua năm giờ sáng. Sự mệt mỏi và buồn ngủ sâu đậm bao trùm cơ thể cậu, chưa kịp thấy Tô Đồng cởi áo thì đã không chịu nổi, nhắm nghiền hai mắt lần nữa.
Nhưng vài phần ý thức vẫn được giữ lại, không lập tức ngủ thiếp đi.
Cậu cảm giác Tô Đồng nằm xuống một bên giường rồi xoay người đối diện với cậu. Anh mở chiếc chăn nằm giữa hai người ra, kéo cậu ôm vào lòng. Lý Gia Đồ không thoải mái nên động đậy, tìm một tư thế dễ chịu hơn rồi mới thật sự ngủ.
Trước khi ý thức biến mất, cậu cảm nhận được Tô Đồng đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán mình.
Vì ngủ quá muộn nên sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức của Lý Gia Đồ reo lên, Tô Đồng đã mở mắt nằm trên giường.
Lý Gia Đồ rửa mặt xong, trở về phòng thay quần áo, thấy anh đã dựa gối ngồi trên giường bèn bảo, "Anh ngủ tiếp một lát nữa đi."
"Ừ." Tô Đồng lẳng lặng nhìn cậu, không nằm xuống ngay.
Cậu mặc đồ xong, ngồi trên ghế bên cạnh đi tất, nghĩ một lát rồi xách theo giày từ bên ngoài vào, đi giày trước mặt Tô Đồng, "Em đi đây."
Tô Đồng gật đầu, "Trên đường cẩn thận nhé."
Vốn còn tưởng mùa hè vẫn chưa qua, mỗi ngày đều phải chịu nhiệt độ cao khó chịu và ánh mặt trời nóng cháy. Nhưng cái lạnh ê buốt trước làn sương mù vẫn chưa tản đi nhắc nhở Lý Gia Đồ rằng đã đến giao mùa rồi. Cậu hiếm khi ra ngoài sớm đến thế, hiếm khi ngẫm nghĩ sao thời gian lại rơi rụng theo mỗi giọt sương như vậy.
Không ít người bắt xe buýt vào sáng sớm, ở trạm toàn là người với người. Có kẻ đi làm, có học sinh sinh viên, cũng có những người già đi chợ sớm mua thức ăn. Chuyến xe buýt đầu tiên đông nghịt hành khách, Lý Gia Đồ không chen lên, đành đợi thêm một chuyến nữa. Cậu dùng số dịch vụ của wechat, refresh để xem khoảng cách giữa chuyến xe tiếp theo và trạm này là bao nhiêu, tính toán thời gian, cũng không muộn lắm.
Nhưng trước khi chuyến xe tiếp theo cập bến, một hàng hành khách khác lại chạy tới nôn nóng chờ xe.
Lý Gia Đồ nhớ tới lần nào đó xem kịch nước Anh, cậu từng đọc được một lời kịch. Trong đó nói, "Người tốt không như chiếc xe buýt, cứ cách mười phút là có một chuyến."
May thay chuyến xe lần này tuy có chật chội nhưng vẫn còn một chỗ nho nhỏ cho cậu. Lý Gia Đồ soát vé ở cửa trước, sau đó đứng ở cạnh cửa sau của xe, thậm chí lúc xe đi qua các trạm trung chuyển, cậu chỉ cần nhường đường ở giữa trước cho khách xuống xe là được.
Không khí trong xe oi bức khiến ngực cậu ngột ngạt theo. Khó khăn lắm mới xuống được xe thì khí hậu vừa lạnh vừa nóng khiến cậu rùng mình, nhưng dù gì cũng thoải mái thở phào một cái.
Giờ này đang là lúc tiết thể dục buổi sáng kết thúc, Lý Gia Đồ kịp chạy tới căn tin mua bữa sáng, chẳng qua là giờ có đến căn tin thì cũng không mua được mấy đồ ăn sáng bán chạy được. Thôi thì đành mua hai cái bánh bao nhân trứng sữa, kết quả mới ăn được một miếng đã ngọt tới nỗi cậu nhăn hết cả mặt.
Quả nhiên vẫn không thể ăn nổi. Cậu đến quầy ăn vặt nhận sữa, vứt bánh bao đi.
Trong lớp, đám bạn ngồi xung quanh đều đã yên vị.
Lý Gia Đồ vừa mới ngồi xuống uống sữa thì thấy Trương Cạnh Dư quái gở hỏi, "Về rồi à?"
Cậu hơi giật mình, liếc cậu ta, "Ừ."
"Kể cũng lạ, hôm qua cô chủ nhiệm trực ban, đi vào phòng chúng ta." Trương Cạnh Dư buồn bực, "Rõ ràng là ông không ở phòng, nhưng sao cô chẳng hỏi một câu nào nhỉ? Chỉ cần Phùng Tử Ngưng nói một câu nhà cậu ấy có việc nên về một cái là cô không truy hỏi nữa. Lạ ghê."
Lý Gia Đồ rũ mi, vốn cậu định im lặng cho qua chuyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn nói, "Đúng là nhà tôi có việc thật."
Trương Cạnh Dư cười hỏi, "Nhà nào của ông cơ?"
Sữa trong bình đã uống sạch, tiếng xì xụp vang lên. Lý Gia Đồ không trả lời.
Sau đó, Lý Gia Đồ hầu như không nói một câu nào với người khác, thậm chí trước tiết Hóa phải thu vở bài tập thì cậu cũng không nhắc nhở hay thúc giục gì cả. Nhưng bạn học vẫn nộp vở trước tiết học đầy đủ, Lý Gia Đồ đặt chồng vở lên bàn giáo viên, trước khi về chỗ thì vừa lúc trông thấy Tưởng Linh Xuyên đang cầm sách bài tập bước vào lớp.
Dù cô đã trang điểm nhẹ nhưng vẫn không che được quầng thâm dưới mắt, vừa nhìn đã đoán ra tối hôm trước cô không ngủ ngon giấc. Trước khi Tô Đồng ra ngoài vào hôm qua cũng không nói với Lý Gia Đồ là đi gặp ai. Khi ấy cậu không hỏi, bây giờ cũng chẳng đoán vì sao Tưởng Linh Xuyên mất ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!