Edit: Dú
—————————————–
Trước lúc đèn đầu giường tắt, Lý Gia Đồ vẫn đang đọc sách bằng máy tính bảng. Không hiểu sao, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Đồng quay đầu đi. Trong mắt anh chan chứa ý cười rất rõ, vỗ nhẹ lên cái gối bên cạnh. Lý Gia Đồ bèn buông máy tính bảng xuống, chui vào chăn rồi nằm.
Vì mới đổi sang một lọ dưỡng da mới(*) nên mùi hương khi Tô Đồng hô hấp cũng đổi thay. Trong bóng tối, trán anh chạm trán cậu khiến cậu không khỏi bật cười, chóp mũi cũng đụng chóp mũi luôn.
(*Nguyên văn ở đây là: – Mình tra thấy toàn ảnh từ hãng L"oreal nhưng vẫn không biết đây là lọ gì, nên đặt tên như thế nào cho đúng với cái công dụng được giải thích trên baidu nên đành để chung là lọ dưỡng da…)
"Anh thơm quá." Cậu nhỏ giọng nói.
Lúc xương sụn trên sóng mũi chạm vào nhau, hơi thở hơi trắc trở chút. Cậu cọ cọ mũi anh, lại vì hành động trẻ con như thế này mà bật cười, không nhịn được cúi đầu xuống, kề trán dưới cằm anh.
Giọng của Tô Đồng mang vẻ bất đắc dĩ và nghi hoặc, "Em cười gì vậy?"
"Có gì đâu." Lý Gia Đồ vội lắc đầu, cũng không nghĩ ra vì sao mình lại muốn cười. Cậu không nghĩ ra nguyên nhân nên đành phải nói, "Vì vui đó."
"Vui à?" Tô Đồng ngạc nhiên, sau đó cũng bật cười theo.
Lý Gia Đồ nghe tiếng cười rất nhỏ của anh bèn hỏi, "Cười gì đấy?"
"Vì vui đó." Chóp mũi anh chạm vào cánh mũi cậu.
Cậu không nhìn được gương mặt của Tô Đồng, kể cả tầm mắt anh đang đặt ở đâu, anh đang nhìn gì đều không thấy rõ. Hơi thở của anh rất thơm, Lý Gia Đồ hít tất cả vào cơ thể mình, tìm được tần suất chuyển đổi hô hấp.
Môi ở đâu nhỉ? Lý Gia Đồ chẳng nhìn thấy.
Cậu đoán chắc Tô Đồng cũng không thấy rõ, thế nhưng hơi thở cận kề như vậy nên chắc môi không cách xa nhau lắm. Cậu cảm thấy môi mình khô khốc, không chừng dù có hôn đi nữa thì cũng sẽ không thấy cảm giác gì. Cậu hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp xác định xem môi mình đã chạm vào da hay môi của anh thì anh đã đè xuống.
Đây không phải lần đầu hôn nhau, nhưng trong trí óc của Lý Gia Đồ vẫn trống trơn, tưởng này nụ hôn này là giả. Đôi môi khô dần có độ ấm và độ ẩm hơn, bàn tay bên kia được đặt dưới người không biết làm thế nào, cậu do dự nên nâng tay ôm lấy cổ Tô Đồng không, ấy vậy mà bàn tay anh đã lẻn vào áo ngủ cậu, từ trên xuống dưới, vuốt ve xương hồ điệp, vòng eo của cậu, lúc tiến vào quần của cậu thì dừng lại.
Tô Đồng xoay chân cậu vòng ngang hông mình.
Lý Gia Đồ khó khăn lắm mới giơ được đôi tay hơi chết lặng lên, lúc anh nắm lấy mông cậu thì hơi ngẩn ngơ.
"Anh nhìn thấy em không?" Tô Đồng đè cậu dưới thân, khi đang vén áo hôn lên ngực thì Lý Gia Đồ mơ màng hỏi.
Tô Đồng hơi sững lại, tay anh đè xuống trong bóng tối, bất cẩn đặt lên hai tay cậu đã vô thức duỗi lên gối, "Anh bật đèn nhé?"
Lý Gia Đồ nắm tay lại, mơ màng lên tiếng, "Ừm."
Chỉ nửa phút trôi qua thôi nhưng chắc là tay Tô Đồng rất dùng sức nên vị trí đặt tay lên cánh tay cậu hình như có dấu ấn. Lý Gia Đồ còn chưa kịp cảm nhận sức mạnh được giữ lại trên làn da ấy thì Tô Đồng đã bật đèn đầu giường lên rồi.
Ánh đèn màu cam chiếu lên đuôi lông mày và cằm của cậu.
Tô Đồng cúi đầu ngắm cậu.
Ánh sáng quá mờ nên Lý Gia Đồ không thấy rõ bản thân mình trong đôi mắt anh. Nhưng cậu nghĩ, chắc chắn trên mặt đã đầy vẻ si mê rồi.
Điều hòa hơi lạnh, Tô Đồng kéo chăn lên, che khuất cơ thể của hai người.
Chưa tới một khắc sau, Lý Gia Đồ đã thấy ổ chăn trắng thuần này tràn ngập hơi nước. Điều hòa bị cản nên bớt lạnh, ánh đèn chiếu xuyên qua sợi bông bên trong khiến cậu cảm thấy hai người như đang trốn trong một bức màn màu cam.
Nụ hôn của Tô Đồng rải khắp lồng ngực và vùng bụng của cậu, không nhẹ cũng chẳng nặng, mỗi nụ hôn đều rất rõ ràng. Lúc cậu cởi quần áo anh, sự hoang mang và chần chừ không hiểu vì sao lại ập vào đầu cậu, rướn tay xuống dưới theo bản năng.
Dường như anh đã đoán trước được nên cầm hai tay cậu, không để cậu tạo thêm động tác dư thừa nào.
Biên họ hai chân mở ra khiến Lý Gia Đồ không khỏi nhíu mày. Tô Đồng bò lên trên, hai tay chống bên cạnh tai cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!