Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Dú

—————————————–

Kì nghỉ đông hơn một tháng cứ trôi qua như vậy.

Lý Gia Đồ không có khát vọng quay về trường, đương nhiên việc chui rúc trong nhà cũng chẳng phải buồn tẻ gì. Từ cảm giác áp lực ban đầu không thể chịu được khi ba mẹ không hé răng nửa lời về thành tích của mình, càng về sau cậu dần thấy bình lặng, cứ như ba mẹ nói ra cũng được, không nói cũng thế, mình có nên ứng đối lại không cũng không còn quan trọng. Cậu không thể nào thay đổi sự thật đã định này, cũng trở nên thờ ơ với chuyện đó.

Mấy ngày khi phiếu điểm được gửi về nhà, mỗi ngày cậu đều chui vào phòng, giả vờ đọc sách vở, chăm chú học tập. Sau đó cậu cũng lười giả vờ nữa. Cậu thừa nhận sự thật rằng mình chẳng thẩm thấu nổi sách vào đầu.

Vào ngày đến trường, vì Lý Quân Trác có công việc nên phải đến tham gia một hội thảo chuyên ngành ở thành phố, chỉ còn lại mỗi Lý Gia Đồ và mẹ ở nhà. Thức ăn trưa chính là đồ mà ba cậu đã nấu vào tối hôm qua, mỗi một món đều hợp với khẩu vị của Lý Gia Đồ nhất.

Đang ăn thì mẹ cậu bỗng hỏi, "Áp lực học hành ở trường con lớn lắm sao?"

Lý Gia Đồ thành thật đáp, "Không ạ, cũng ổn." Đây là sự thật, bởi vì cậu chưa bao giờ để ý đến thành tích của mình.

"Kỳ thì cuối kỳ lần trước rất khó?" Mẹ cậu vờ bâng quơ hỏi han.

Cậu không nhớ nổi hầu hết các đề thi nữa, chỉ biết là trong quá trình thi cử, quả thật là có rất nhiều chỗ không thể hạ bút được. Cảm giác lúc ấy rất kì lạ — Cảm giác từ trước tới nay vẫn luôn kì lạ, cậu cũng không thấy khó khăn gì. Nhìn bài nào không hạ bút nổi, Lý Gia Đồ gì đơn thuần cảm thấy không biết thì thôi, "Cũng bình thường ạ."

Nhận được câu trả lời ba phải như thế khiến mẹ cậu biến sắc. Bà kiềm chế xúc động muốn lớn tiếng, lời nói ẩn ý sâu xa, "Ở trường có bài giảng nào không hiểu thì cứ hỏi giáo viên. Không phải môn Hóa của con được điểm tuyệt đối sao? Thế nghĩa là con chẳng ngốc gì, chỉ cần cố gắng học thì chắc chắn thành tích sẽ vươn lên."

Lý Gia Đồ cúi đầu ăn cơm, nghe vậy cũng mang theo chút ý hỏi, "Giáo viên nào có biết con là ai? Trong lớp có nhiều học sinh như vậy, ai cũng tan học cái là rời đi."

"Sao lại thế được…" Mẹ cậu khó tin nổi, "Con cũng có thể hỏi bạn mà." Bà ngừng lại một lát, lại suy đoán, "Hay là do cách học không phù hợp? Dù gì cấp ba với cấp hai cũng không giống nhau lắm. Con có thể hỏi cách học của các bạn ấy. Cái cậu Đàm Hiểu Phong kia, mẹ thấy từ năm nhất nó đã đạt hạng nhất rồi, đến giờ cũng chưa bao giờ rớt khỏi mười hạng đầu. Không phải nó có cách học gì đấy chứ? Quan hệ của con với cậu ta có tốt không?

Hỏi chút?"

Cậu cắn chặt răng, "Cách học của mỗi người không giống nhau, không thể thấy cậu ấy học như thế nào, mẹ làm theo thì có thể học giỏi được. Mà giả như cậu ấy thật sự có một cách học của mình, làm theo là có thể học giỏi thì cậu ấy sẽ nói cho người khác biết sao?"

Mẹ cậu bị nói lại mà đỏ mặt, sốt ruột nói, "Vậy làm sao bây giờ?"

Lý Gia Đồ không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, mẹ cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, hỏi, "Không phải con ở trường yêu sớm đấy chứ?"

"Không ạ." Lý Gia Đồ không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận thẳng thừng, cậu buông bát, "Con ăn no rồi, mẹ cứ ăn từ từ đi nhé."

Mẹ cậu buông bát, cực buồn rầu nói, "Vậy sao con lại trở nên như vậy! Sao lại thi cử kém vậy? Môn Lý thi có 43 điểm? Cái gì cũng có nguyên nhân cả!"

"Làm sao con biết được." Cậu đứng dậy.

"Đừng đi, ngồi xuống nói chuyện với mẹ." Mẹ cậu gọi cậu lại.

Lý Gia Đồ lảng đi.

Cậu lập tức đi về phòng, theo chiếc cặp đã thu dọn xong từ buổi sáng, trong phòng ăn truyền đến giọng nói vô lực và cam chịu của mẹ, "Con có chuyện gì phải nói với ba mẹ. Con không nói, làm sao ba mẹ biết được con nghĩ gì? Làm sao giúp con được đây?"

Lý Gia Đồ nghĩ thầm, cho dù không nói, cách để hai người biết còn ít sao?

"Con về trường đây." Cậu đến huyền quan đi giày.

Mẹ cậu bước ra huyền quan, lo lắng nói, "Đồ Đồ, con như vậy là không được. Thành tích cứ đi xuống như vậy thì con sẽ chẳng đỗ nổi đại học đâu. Con biết chưa? Phải chú trọng!"

Không phải trước kia mẹ từng nói, vào được trường cấp ba này thì thể nào cũng sẽ đỗ đại học hệ chính quy sao? Lý Gia Đồ không muốn phản bác ngay trước mặt mẹ, cúi đầu thắt dây giày.

"Về trường rồi phải cố gắng học hành, biết không? Có gì không biết thì cứ hỏi thầy cô và các bạn." Dường như mẹ đang lặp lại mỗi một câu vừa nói, "Có chuyện gì khó khăn không nghĩ ra thì cứ nói với ba mẹ."

"Chào mẹ ạ." Lý Gia Đồ đứng dậy xong cũng không quay lại nhìn mẹ, xoay người mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!