Chương 45: (Vô Đề)

Edit: Dú

—————————————–

"Tô Đồng?" Cô ló người qua, nhìn thẳng phía đối diện, một nụ cười tức khắc nở rộ trên gương mặt xinh đẹp và thanh lệ, "Đúng là cậu rồi."

Tô Đồng nhìn thấy cô, vội đặt tách trà xuống, đứng dậy nói, "Linh Xuyên?"

"Vừa nãy tớ ngồi ở bên kia nghe thấy giọng cậu, còn đang nghĩ xem có phải cậu hay không." Cô nhìn sang phía Lý Gia Đồ đang ngồi một bên, không hỏi thêm nhiều.

Tay trái của anh cẩn thận đặt trên mặt bàn, "Đi một mình hả?"

"Ừ, ra ngoài ăn trưa. Chút nữa sẽ đi xem phim." Tưởng Linh Xuyên mỉm cười đáp.

Mắt Tô Đồng hơi mở to, "Một mình?"

"Cậu đi xem cùng với tớ đi?" Cô nàng cười, nói xong thì phất tay, "Thừa dịp hôm nay được nghỉ, rảnh rỗi nên muốn ra ngoài thư giãn ấy mà. Nhân lúc ăn cơm thì nhìn xem có thể đặt trước ghế xem phim nào không." Cô cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của Tô Đồng, "Ốm hả? Giọng cậu rất yếu."

Anh ngại ngùng cười, mất tự nhiên sờ cổ họng, "Hai ngày trước bị viêm a

-mi

-đan, vẫn không thể nói được." Nhắc đến đây, Tô Đồng nói với Lý Gia Đồ, "Em ăn trước đi, tôi ra ngoài nói chút chuyện với cô ấy."

Lý Gia Đồ vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, nghe vậy thì gật đầu.

Tưởng Linh Xuyên nở nụ cười xin lỗi với cậu, xoay người bước ra bên ngoài với Tô Đồng.

Thì ra chị ấy chính là Tưởng Linh Xuyên.

Lý Gia Đồ quay đầu lại nhìn bóng dáng của hai người họ, nhớ tới lần trước cậu đã nhìn thấy tên của cô trên ghi chú của máy tính Tô Đồng. Lúc ấy, chính cậu còn khó phân biệt được chủ nhân của cái tên này là nam hay nữ, bây giờ đã gặp rồi, lại như trong dự đoán.

(*Nếu ai không nhớ thì ở chương 31 có chi tiết nhắc đến Tưởng Linh Xuyên.)

Cô gái ấy vừa xinh đẹp vừa lôi cuốn, cách trang điểm tông nude trông giản dị, vừa cao vừa gầy, không giống người bản địa chút nào. Khẩu âm của cô cũng không phải khẩu âm ở nơi đây. Lý Gia Đồ nhìn quá lâu khiến cổ bị vặn hơi đau mỏi. Sushi ban nãy gọi đã được bưng lên, từng cái một được đặt lên bàn, trông tươi sốt và hấp dẫn.

Đúng lúc này, hai người họ nói chuyện xong, Tô Đồng vẫy tay chào tạm biệt cô, xoay người trở về phòng ăn.

"Tôi xin lỗi." Tô Đồng nói một câu hoàn toàn từ thói quen trước khi ngồi xuống.

Lý Gia Đồ gắp phần cơm trắng rơi rớt trên đĩa, cúi đầu hỏi, "Cô ấy là ai thế ạ?" Vừa nãy Tô Đồng không giới thiệu, chẳng giống dáng vẻ thường ngày của anh chút nào.

Tô Đồng không chạm vào đũa mà bưng tách trà lên, "Ừ… Một người bạn. Là giáo viên trường Bát Trung(*)."

(*Chú thích: Bát Trung () là một trường THPT tại Trùng Khánh, Trung Quốc. Theo như mình tìm hiểu trên mạng thì trường này được xếp trong top 50 các trường THPT trọng điểm của cả nước ;;)

Anh vẫn không cố tình giấu giếm mọi chuyện, Lý Gia Đồ nghe ra được, ngẩng đầu nhìn anh một cái, giả vờ như không để ý, hơi gật đầu, gắp một miếng sushi cá chình. Lần này mù tạt dính quá nhiều, đặt xuống đĩa, cậu không khỏi do dự xem phải ăn thẳng một miếng như thế nào đây.

"Ừm…" Tô Đồng chần chừ một lát, lại bổ sung tiếp, "Cô ấy học cùng lớp đại học với tôi, nhưng sau khi tốt nghiệp thì quay về làm việc." Nói đến đây, anh trầm mặc lần nữa rồi mới nói tiếp, "Chuyện sau đó cũng rất trùng hợp. Sau khi cô ấy quay về thì quen được bà ngoại của tôi, là do có người giới thiệu cho. Mà vì tôi vẫn chưa có bạn gái nên bà ngoại giới thiệu cô ấy cho tôi."

Trái tim của Lý Gia Đồ thắt lại, nhìn vào mắt Tô Đồng.

"Lúc tôi là nghiên cứu sinh, ngày nghỉ về nhà thì được bà sắp xếp gặp mặt. Khi bọn tôi gặp nhau, nhận ra trước đây đã quen biết rồi, cực kỳ ngại." Tô Đồng nhắc đến chuyện này, không ngăn được vẻ xấu hổ.

Lý Gia Đồ mím chặt môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi, "Vậy giờ hai người đang hẹn hò với nhau sao?" Cậu bỗng nhớ đến một chuyện, lại hỏi tiếp, "Cái đêm hoạt động đó, thầy vốn muốn mời chị ấy đến trường chơi sao?"

Bị cậu nói như vậy, sự xấu hổ trên gương mặt Tô Đồng chợt vụt qua. Anh không phủ nhận, gật đầu, còn nói thêm, "Tôi vẫn luôn nói mình còn độc thân cơ mà."

Cậu nhìn anh, "Vậy là vẫn chưa hẹn hò?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!