Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Dú

—————————————–

Mỗi năm một lần, cứ lúc nào trường tổ chức mấy buổi tiệc tùng ăn chơi thì đều là sau kì thi tháng. Khoảng cách thi cuối kỳ còn một đoạn thời gian nữa, toàn bộ học sinh đều toàn tâm vùi đầu vào chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.

Nếu đến lúc này rồi mà còn chuyện gì sát phong cảnh nữa thì phải nhắc đến tổ Tự nhiên đúng lúc phát "quà" cho dịp Nguyên Đán. Đối với đám bạn không bị phát "quà" ngoài lúc học — Chỉ sợ là ngoài số nữ sinh thì chỉ có duy nhất nam sinh ban Tự nhiên đều hâm mộ ban Xã hội.

"… Còn gì chưa xảy ra nữa không? Đến nhanh lên đi! Ông đây muốn đến tiệm cà phê nữ uống cà phê!" Trương Cạnh Dư thừa dịp giáo viên dạy Sinh học vừa đi, vươn cổ gào.

Nam sinh ngồi trước cậu ta thầm nhắc nhở, "

"Quà" môn Hóa còn chưa đến. Ông không bị thầy Tô nghe thấy nên không biết viết chữ "sai" như nào rồi đấy chứ?"

Trương Cạnh Dư liếc một cái xem thường, phất tay ra vẻ chẳng hề gì, "Tô Tô rộng lượng nhân từ, sẽ không làm gì chúng ta đâu."

Liêu Mịch đã mặc bộ đồ phục vụ nữ, tuy bên ngoài có khoác đồng phục trường rộng thùng thình như bao bột mì nhưng vẫn lộ rõ cái váy bồng bềnh màu lá sen và đôi bốt dài năm phân. Cô tò mò hỏi Lý Gia Đồ, "Lý Gia Đồ, "quà" lần này là của thầy Tô đưa ra à?"

Cậu cũng không biết chuyện này, lắc đầu, lại hỏi, "Sao thế?"

"Không có gì. Bài của thầy Tô đưa không biến thái lắm, tớ khá tình nguyện làm." Liêu Mịch vừa dứt lời, thầy Trương tổ Hóa học liền mang nụ cười hiền lành giao cho lớp cậu một chồng đề Hóa dày cộp.

Còn chưa đến bảy giờ, trận bão táp thứ ba đã càn quét tieba của trường. La Tử Hào là người đầu tiên trong lớp phát hiện ra bài đăng kia, trên đường rời hỏi tòa nhà học thì bắt đầu mắng chửi, "Đuỵt… Đúng là tìm đường chết mà…"

Ngay sau đó, đám học sinh tan học đều phát hiện ra bài đăng kia — Hai nam sinh trực tiếp hôn nhau ở đá tình yêu ngay sau sân vận động, hơn nữa còn tự sướng lại!

Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả những học sinh thường không lên tieba cũng đều lấy điện thoại ra tìm hiểu, cũng không thiếu người chạy thẳng đến đá tình yêu muốn xem hiện trường. Chuyện này đã cắt ngang sự nhiệt tình của đám học sinh đang chuẩn bị cho hoạt động Nguyên Đán.

Nhưng đáng tiếc là chủ thớt đã nhanh chóng xóa bài đăng và ảnh chụp, trước đá tình yêu cũng không có một bóng người khiến cho toàn bộ chuyện trở nên bí ẩn, không ít người nghi ngờ có phải mình đã nằm mơ giữa ban ngày không. Tuy nhiên cũng không thể có tận mấy trăm mấy ngàn người đều nằm mơ cùng một nội dung như vậy được. Có người nhanh tay nhanh chân tải ảnh về máy nên không lâu sau, trong tieba đã lập tức xuất hiện đông đảo người xem.

Không biết trong tieba có giáo viên của trường quản lý không, rất nhanh sau đó, bài đăng bát quái nóng hổi ấy cũng biến mất không thấy đâu, chỉ còn mấy học sinh đang như lọt vào sương mù lấy làm đề tài nói chuyện say sưa trước lễ buổi tối.

Lý Gia Đồ còn chưa kịp nhìn thấy ảnh thì trận phong ba này đã kết thúc. Nhưng người trong phòng kí túc xá đều là một lũ chim lợn nên cậu không lo là mình sẽ không biết chuyện.

Quả nhiên lúc đang ăn cơm tối thì Trương Cạnh Dư gửi ảnh vào trong nhóm wechat. Lúc ấy, cậu ta và Lý Gia Đồ đang ngồi cùng một bàn ăn cơm với nhau, đối diện còn có La Tử Hào, Phùng Tử Ngưng và Trịnh Đào.

Điện thoại của mỗi người đều liên tiếp vang lên tiếng chuông báo, ai cũng biết là có tin nhắn mới trong nhóm wechat riêng của bọn họ. Lý Gia Đồ rút điện thoại ra thì vừa nhìn thấy trên màn hình hiển thị Trương Cạnh Dư đã gửi một hình ảnh, còn chưa kịp nhấn vào thì nghe thấy La Tử Hào ở đối diện như bị đau mắt mà hô một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, che mắt lại.

"Không cần phải khoa trương vậy chứ?" Lý Gia Đồ dở khóc dở cười, nhìn tấm ảnh kia rồi đặt điện thoại xuống.

Phùng Tử Ngưng nuốt cơm, nâng cằm nhìn kĩ tấm ảnh đó. Một lúc lâu sau, cậu ta mới nói, "Người này rất giống thành viên câu lạc bộ cầu lông."

"Cái gì?" La Tử Hào lập tức nhào đến, "Là ai?"

Cậu ta đặt điện thoại xuống mặt bàn, chỉ cho những người khác, "Là cái người được ôm này này. Hình như tên là Trữ Hạ, học sinh lớp 10."

Trịnh Đào dựa vào mép bàn, nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, lẩm bẩm, "Đúng đấy, bình thường khi chơi cầu cũng gặp."

"Tsk tsk tsk…" Trương Cạnh Dư chậc lưỡi lắc đầu, lại hỏi, "Còn người kia thì sao? Nhận ra không?"

Cậu ta rút điện thoại về, lắc đầu, "Không biết, chưa từng gặp."

La Tử Hào lạnh lùng cười, "Vừa lúc đêm nay có ba mẹ đến. Không biết hai bên gia đình có xuất hiện không, càng tiện nói chuyện."

"Nhưng không phải thầy cô trường mình đều không quản việc yêu đương sao?" Trịnh Đào hỏi.

Cậu ta liếc một cái, "Tuy thầy cô không để ý nhưng chưa từng nói sẽ mặc kệ mấy đứa làm gay."

Nghe vậy, Trịnh Đào nhất thời cứng người, mặt căng đến mức kì lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!