Edit: Dú
—————————————–
Vì ban ngày đã ngủ rất nhiều nên đến nửa đêm, Lý Gia Đồ vẫn nằm trằn trọc trên giường, sáng cũng thức dậy sớm.
Cậu ngồi ngây ngốc trên người năm phút, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ mặc trên người, duỗi thẳng tay ra, mơ hồ có thể phỏng đoán được chiều dài tay của Tô Đồng.
Lúc này, căn phòng đang cực kì yên lặng, bên ngoài có tiếng ồn ào của chim sẻ, càng tô điểm sự tĩnh lặng xung quanh.
Lý Gia Đồ dụi mắt một lát, xuống giường, phủi ống quần. Cậu cúi người phủi lại lần nữa, lúc đứng thẳng người dậy, hơi ngẩng đầu cũng đã đủ để tưởng tượng được dáng vẻ của Tô Đồng khi đứng trước mặt mình.
Nhưng Tô Đồng đã không còn ở trong phòng nữa.
Lý Gia Đồ thấy chăn đã được gấp trên sô pha, nhớ trước đây Tô Đồng từng nói để một mình cậu ở phòng thì không tốt, không khỏi cười cười.
Cậu rửa mặt xong, ngồi trên sô pha gửi cho Tô Đồng một cái tin nhắn, ngồi không yên lại đi đến trước bàn ăn giở sách và giáo án đặt trên bàn của anh. Trên chiếc ghế bên cạnh còn có một tập báo cáo thí nghiệm nhưng không phải của lớp cậu.
Máy tính chưa tắt, đang ở trạng thái ngủ đông, tùy ý động vào chuột, màn hình đã bật lên.
Phần mềm chat của Tô Đồng chưa được tắt, bên góc phải phía dưới nhấp nháy tin nhắn chưa đọc. Lý Gia Đồ di chuột qua, là nhóm liên lạc của tổ hóa học.
Trên mặt bàn còn có hai tờ giấy ghi chú, nhắc nhở những chuyện mà sắp tới Tô Đồng phải hoàn thành, chính là trước thứ năm phải nộp đề trắc nghiệm tuần, trước cuối tháng phải chuẩn bị "quà lớn" cho dịp Nguyên Đán, và cả hẹn Tưởng Linh Xuyên ăn cơm.
Người này là ai? Lý Gia Đồ thắc mắc nhìn cái tên này, trong lòng lẩm nhẩm hai lần, vẫn không rõ chủ nhân của cái tên là nam hay nữ, nhưng chắc là không phải người rất quan trọng, nếu không thì ăn cơm cũng không cần phải dùng giấy ghi chú để nhắc nhở.
Cậu đang rầu rĩ thì nghe thấy tiếng cửa mở từ phía huyền quan, vội bước qua.
"Thầy." Lý Gia Đồ thấy Tô Đồng cầm hai túi bánh bao, thì ra là đi mua bữa sáng.
Tô Đồng cười với cậu, cúi đầu đổi giày, "Chào buổi sáng. Không ngủ thêm chút nữa sao?"
Cậu lắc đầu, "Hôm qua ngủ nhiều quá."
"Hôm nay không khó chịu nữa chứ?" Tô Đồng còn cầm một bình sữa trong tay, thấy Lý Gia Đồ tò mò nhìn, giải thích với cậu, "Sữa của em đấy, tôi nhận thay."
Vừa nghe thấy là sữa của mình, Lý Gia Đồ không quá phấn chấn, gãi má.
Tô Đồng nghe thấy giọng thất vọng của cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới một phen, "Em vẫn nên uống nhiều sữa chút đi, lớn mà chẳng cao."
Nghe thấy vậy, cậu sửng sốt, nhìn Tô Đồng đi qua mình, cậu lê dép theo sau, "Em tập thể dục buổi sáng đều đứng thứ hai từ dưới đếm lên đó." Tô Đồng lấy bát đũa từ bếp, cầm bánh bao đang nóng hầm hập ra, không biết là có nghe thấy cậu nói gì không, "Đó là do không ai cao bằng thầy thôi."
"Ừm." Anh gật đầu.
Một tiếng nhẹ tênh này là sao? Lý Gia Đồ nhíu mày, thể hiện sự bất mãn của mình, nhưng Tô Đồng vẫn không tiếp tục đề tài này nữa, bưng bánh bao và sữa ra ngoài, "Ăn sáng đi."
Tô Đồng đến trước bàn ăn, nhìn thoáng qua laptop đã mở nhưng chỉ khép máy lại, không nói gì.
Lý Gia Đồ ngồi xuống trước bàn ăn, chỉ thấy Tô Đồng đặt bữa sáng lên bàn xong thì lấy một hộp sữa to từ trong tủ lạnh ra, đổ đầy một cái cốc, sau đó lại mang đi hâm nóng trong bếp.
Một lát sau, anh bưng cốc đựng sữa đã hâm nóng bước ra, đặt lên bàn hỏi, "Em uống cái nào?"
Lý Gia Đồ tròn mắt, vươn tay chuyển cốc sữa anh vừa hâm nóng đến trước mặt.
Hình như Tô Đồng đã đoán được cậu sẽ làm như vậy, cúi đầu nhìn cậu một lát, lấy bình sữa lúc sáng vừa nhận, mở nắp bắt đầu uống.
Ăn xong bữa sáng, Tô Đồng không lập tức đến sân điền kinh mà ở nhà tăng ca. Lý Gia Đồ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói lời tạm biệt với anh, nói trước khi bắt đầu thi đấu thì về kí túc xá một chuyến.
Nghe thế, Tô Đồng ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!