Edit: Dú
—————————————–
Vượt qua cánh cổng đang đóng lại, Lý Gia Đồ vọt vào sân kí túc xá ngay giây cuối cùng khiến dì quản lý sợ hãi kêu lên.
"Thằng nhóc này! Dọa chết dì rồi!" Dì quản lý tức giận giậm chân, "Cuối tuần không về nhà còn ở trường lông bông!"
Lý Gia Đồ nhảy xuống xe, theo quán tính lên lao về phía trước nửa mét, suýt nữa đã phóng vào bụi cây trong vườn hoa. Cậu dừng xe, giải thích liên hồi. Dì vẫn mắng, hỏi cậu là học sinh lớp nào để trừ điểm sinh hoạt. Lý Gia Đồ vừa nghe đã rút lại lời xin lỗi của mình, chạy vào trong kí túc xá.
Những người ở lại vào cuối tuần đã về phòng. Đàm Hiểu Phòng thấy Lý Gia Đồ chạy lên tầng, cực kỳ kinh ngạc, "Tôi cứ nghĩ ông đã về nhà rồi cơ."
"À, tôi không về." Cậu bỏ cặp xuống, ngồi trước bàn, định xem đồng hồ nhưng lúc giơ tay lên mới phát hiện không thấy đâu nữa. Cậu hơi sửng sốt, giật mình nhớ ra đồng hồ đã đặt lên đỉnh tủ lạnh phòng Tô Đồng.
Trịnh Đào đã nằm trên giường chơi máy tính bảng, thấy cậu đã về bèn tò mò hỏi, "Ông đi đâu vậy?"
"Chả đi đâu cả." Lý Gia Đồ lấy bộ đồ để tắm trong tủ quần áo. Đột nhiên cậu nhận ra gì đó, quay đầu lại, xác nhận Trịnh Đào đang chơi máy tính bảng, hết sức ngạc nhiên, "Là máy của Phùng Tử Ngưng à?"
Cậu ta gật đầu cười, "Cậu ấy cho tôi mượn chơi."
"Ồ…" Cậu lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn wechat của Tô Đồng hỏi cậu đã về kí túc xá kịp không. Lý Gia Đồ lễ phép trả lời anh rằng mình đã về phòng, không quên thêm một câu cảm ơn thầy.
"Ông đến phòng tự học à?" Trịnh Đào vẫn tò mò tối nay cậu đã đi đâu.
Ở cùng nhau hơn một năm, Lý Gia Đồ biết tính của cậu ta là như thế, nhưng khi bị hỏi, trong lòng cậu vẫn hơi mâu thuẫn. Cậu hờ hững đáp: "Cứ xem là vậy đi."
"Xem là vậy?" Cậu ta dựa vào giường than thở, "Lúc tối đánh cầu xong tôi đi thư viện một chuyến, bên trong có rất nhiều người, căn bản không tìm thấy một chỗ trống để tự học. Tầng tự học thì càng không phải nói. Sau đó, tôi với Phùng Tử Ngưng chỉ có thể về phòng để học… Ông đã ra ngoài từ khi nào? Đi đâu?"
Lý Gia Đồ lấy sách trong cặp ra, lật vở nháp tìm ra dãy số đã viết vào. Cậu không yên lòng mà đáp, "Ra ngoài lúc bảy giờ, ở thư viện."
"Ồ… Vậy mà tôi lại không tìm thấy ông ~" Trịnh Đào hít một hơi, tiếp tục chơi máy tính bảng.
Cậu đến cửa phòng tắm, dùng điện thoại lên mạng, mở nhóm QQ đã lâu không vào.
Lý Gia Đồ đã thuộc lòng dãy số đó. Cậu tìm kiếm trong danh sách thành viên nhóm xem có ID nào trùng không, nhưng đáng tiếc là nhìn đi nhìn lại đến ba lần cũng không tìm thấy người giống như thế.
Lý Gia Đồ ngẫm lại, nếu là mình chắc mình sẽ không dại mà dùng tài khoản mọi người đều biết để tham gia vào một nhóm như vậy, trừ phi người đó muốn công khai thân phận của mình.
Cậu thoát khỏi ứng dụng, đặt điện thoại dưới gối. Trước lúc vào phòng tắm, cậu nhìn qua phòng bếp của Tô Đồng. Nơi ấy đang sáng đèn, cậu đoán chắc anh vẫn còn bận.
Có lẽ là vì tối nay đã động não nên mệt, cũng có thể là vì cốc sữa nóng kia mà sau khi lên giường, Lý Gia Đồ đã mệt mỏi rã rời.
Nhưng trước lúc ngủ, cậu bỗng nhớ tới dãy số QQ của một người, lại mở điện thoại lên.
Cậu muốn tìm người trong nhóm đã đăng ảnh Phùng Tử Ngưng trong lớp lên, nhưng kết quả cũng giống như dự đoán — Không có ID đó ở trong nhóm QQ của lớp.
Đúng lúc này, Tô Đồng gửi một tin nhắn: Đồng hồ của em ở chỗ của tôi, mai qua lấy nhé.
Lý Gia Đồ trả lời: Vâng.
Tô Đồng: Sắp ngủ chưa?
Tuy rất mệt nhưng lại không muốn ngủ. Nhưng nếu không ngủ thì cậu có thể làm gì nữa?
Lý Gia Đồ: Vâng, em đang nằm trên giường rồi.
Tô Đồng: Thế ngủ sớm đi, sắp mười hai giờ rồi. Chúc em ngủ ngon.
Cậu sớm biết anh sẽ nói như vậy. Lý Gia Đồ nở nụ cười nhạt, đáp lại: Chúc thầy ngủ ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!