Có lẽ đã quá mệt, hai đầu gối của Lý Gia Đồ đều run rẩy. Cậu đứng thẳng người, dừng lại trước mặt Tô Đồng.
Tô Đồng khóa kĩ xe, nhất thời không xoay người lên tầng mà lại nhìn cậu học sinh đang đứng trước mặt mình, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn mình. Đầu tiên là khuôn mặt mang vẻ khó hiểu, sau đó khi Lý Gia Đồ cúi đầu xuống thì mới dời mắt sang chỗ khác.
Lý Gia Đồ không thể nghĩ ra được câu mở đầu. Đầu gối càng run mạnh hơn, có cảm tưởng như không thể đứng vững được nữa.
Anh nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt, ánh mắt dừng lại trên đôi chân của cậu, chợt ngẩng đầu lên, bật cười, "Tôi nói chứ sao cứ có cảm giác em cao hơn, thì ra là liên quan đến đôi giày này."
"A?" Lý Gia Đồ tự mình nhìn xuống, lại nhìn về phía ánh mắt của anh, cũng xấu hổ cười, "À, cũng phải." Nói xong, cậu lùi về phía sau một chút, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh vườn hoa rồi duỗi chân ra, cởi giày.
Cậu muốn dùng khoảng thời gian lúc này để nói gì đó, vừa thay giày vừa hỏi, "Thầy có đi xem phim ạ?"
"Ừ, tôi thấy tấm poster, cũng vừa may đó là bộ phim tôi muốn xem." Tô Đồng ngừng một lúc, hỏi, "Hôm nay mệt muốn chết rồi phải không?"
Động tác lấy giày từ trong ba lô của Lý Gia Đồ ngừng lại một giây. Cậu lấy giày ra thay, lúc trả lời cũng không ngẩng đầu lên, "Vâng. Lúc trưa em chỉ ăn mỗi cái bánh mì, không ngủ trưa. Đến tối cũng chỉ ăn vài món, không có khẩu vị gì." Cậu thắt dây giày, đợi một lát nhưng không thấy Tô Đồng trả lời. Dư quang nhìn thấy bóng dáng của anh vẫn ở nơi cũ, nghĩ một lúc rồi nói, "May mà thầy không đi."
Tô Đồng dựa vào xe, nói, "Thật ra trước đây tôi từng đến vùng núi dạy thử rồi, tình huống lúc ấy rất vất vả. Nhưng các em vẫn là thiếu niên, điều quan trọng vẫn là tâm ý của mình."
Lý Gia Đồ thắt dây xong, trầm mặc bỏ chiếc giày trượt vào trong ba lô. Tự nhủ trong lòng một lát, cậu vẫn không nhịn được mà thốt lên, "Chỉ cần đủ tâm ý là được ạ?"
Có lẽ do giọng nói có hơi kích động, nên Tô Đồng ngạc nhiên nhìn cậu.
"Nhưng em vẫn cảm thấy, đến lúc tâm ý đã đủ, cũng sẽ không còn là trẻ con nữa." Lý Gia Đồ cảm thấy rầu rĩ trong ngực, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đối mặt trước vẻ suy ngẫm của Tô Đồng, cậu muốn mở miệng, nhưng lại chỉ có thể kiềm nén lại.
Tô Đồng khẽ nhíu mày, hỏi, "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Gia Đồ lắc đầu, nhìn thấy hai người Trịnh Đào sắp tiến đến đây, bèn cúi đầu vác ba lô lên, "Em về trước đây, chúc thầy ngủ ngon." Nói xong, cậu lập tức chạy về phía kí túc xá.
Cậu không rõ Tô Đồng có nói chúc ngủ ngon với cậu không.
Tối hôm đó, Tô Đồng không gửi tin nhắn nào cho Lý Gia Đồ. Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một thầy giáo bộ môn bình thường mà thôi. Lý Gia Đồ tắm rửa xong, bỏ quần áo vào trong máy giặt, vốn định nằm trên giường một lát, đợi đến khi giặt đồ xong lại dậy phơi.
Nhưng do quá mệt mỏi nên không đợi đến hai mươi phút sau, lúc không thể tỉnh táo được nữa, cậu thiếp đi.
Cậu mơ một giấc mơ rất hỗn loạn. Cậu mơ thấy mình thi môn tiếng Anh, bước vào địa điểm thi, nhưng kết cấu bên trong địa điểm đó lại khiến cậu lạc lối, không tìm thấy phòng thi đâu cả.
Lý Gia Đồ tìm khắp nơi trong cái nơi trông giống một thư viện châu Âu thời cũ ấy. Chiếc cột trụ và những bức tường khiến cậu không tìm thấy đường ra. Cậu nhìn những bức tường phủ đầy sách được xếp gọn gàng ấy, không biết nên đẩy bức tường nào mới có thể đến phòng thi của mình. Cậu đã hỏi rất nhiều người bên trong căn phòng ấy — Bởi không ít người đang đọc sách trong thư viện. Vẻ mặt đầy hoang mang và luống cuống của cậu khiến những người đang yên lặng nhàn nhã đọc sách kia nghi hoặc.
Cuối cùng, mười lăm phút kể từ lúc bắt đầu kì thi đã trôi qua mà cậu vẫn chưa tìm được phòng của mình. Ngay cả cơ hội để thi cậu cũng không có, bị một giám thị nhắc nhở bằng giọng nói lãnh khốc, "Bây giờ, đã quá thời gian vào phòng thi."
Sau khi Lý Gia Đồ nghe được những lời này, cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cậu nhìn đồng hồ, là thời điểm thức dậy thường ngày. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức của trường.
Mấy ngày sau, cậu có gặp lại Tô Đồng, nhưng anh chưa từng hỏi về lời ngày hôm đó cậu đã nói. Có lẽ ở trong lòng anh, đường sóng não của các học sinh đang trong thời kỳ trưởng thành khiến những người lớn như anh không theo kịp được, không nghĩ ra được, và cũng không đáng để nghĩ đến.
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đã kết thúc. Lý Gia Đồ về kí túc xá nghỉ ngơi, nhìn thấy Phùng Tử Ngưng cực kỳ vui vẻ trở về từ bên ngoài, tiện tay đặt một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mới trên bàn, không biết gọi điện thoại với ai mà chỉ vài câu sau đã buông cặp xuống, cầm chìa khóa ra ngoài lần nữa.
Khó có thể tưởng tượng ra Phùng Tử Ngưng lại đọc loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khô khan này. Lý Gia Đồ nhớ là quyển tiểu thuyết này được chia thành ba tập, đây là tập cuối của nó.
Từ trước kỳ thi, Phùng Tử Ngưng và Đàm Hiểu Phong đã bắt đầu cùng vài học sinh lớp 10 và lớp 11 bắt đầu dự định dốc sức xin trường thành lập một câu lạc bộ mới. Tên cũng đã nghĩ xong xuôi, là câu lạc bộ hóa tinh, với chuyên môn là nghiên cứu cấu trúc của các tinh thể.
Trong khoảng thời gian này thường có các bạn học sinh lớp khác vào phòng bọn họ để cùng nhau bàn bạc, ngay cả người xưa nay luôn thờ ơ với hoạt động của các câu lạc bộ cũng vui vẻ tham gia, còn nóng lòng muốn gia nhập nữa. Bọn họ cũng mời cả Lý Gia Đồ, nhưng cậu lại lấy lí do đã tham gia hai câu lạc bộ để từ chối.
"Tiếc thế, ông là cán sự môn Hóa của lớp mình mà." Trịnh Đào tiếc nuối nói.
Đàm Hiểu Phong đề nghị, "Thì cứ tham gia đi, dù sao trong câu lạc bộ hí kịch ông cũng rảnh mà. Với cả bọn tôi cũng nói với thầy Tô rồi, nếu xin được, thầy ấy đã đảm nhận làm giáo viên hướng dẫn cho chúng ta."
Điều này Lý Gia Đồ cũng đã nghe nói trong lần bàn bạc đầu của bọn họ. Tuy vậy, cậu vẫn lắc đầu, "Không, tôi không có hứng thú gì với môn Hóa cả."
Trương Cạnh Dư đi ngang qua bên cạnh, nghe thấy lời cậu nói còn cười, "Ông không có hứng với môn hóa thế còn giữ chức cán sự làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!