Edit: Dú
--------------
Nếu Đỗ Nguyên muốn đến trường cậu vào đêm trước Nguyên Đán, đương nhiên Lý Gia Đồ không thể hỏi phụ huynh nhà mình có muốn đến không. Chu Thư Uyên và mấy bạn trong Đoàn trường họp về, lại tuyên truyền với mọi người một phen về việc nhà trường sẽ nghiêm khắc quản lý các nhân viên ngoài trường. Cậu ta thảo luận ở trong nhóm lớp vài lần, từ đầu còn có người hỏi câu này câu khác, nhưng càng về sau càng không có ai đáp lại nữa.
Lý Gia Đồ định giật vé trên trang chủ nhưng sau khi cậu mượn máy tính bảng của La Tử Hào thì xác nhận là mình căn bản không làm nổi. Càng gần Nguyên Đán, cậu nghĩ e rằng phải trực tiếp đưa người vào cũng nên. Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ không thể không chủ động liên hệ với Đỗ Nguyên qua mạng, hỏi cậu ta hôm đó có bao nhiêu người đến.
Kết quả là cậu đợi cả một tiết vẫn không thấy câu trả lời. Cậu ngẫm lại mới nhớ ra, trường của bọn Đỗ Nguyên cấm dùng mấy sản phẩm công nghệ như điện thoại và máy tính bảng trong lớp.
Chuông báo vào lớp vang lên, Lý Gia Đồ trả máy tính bảng lại cho La Tử Hào, trở về lớp đưa chồng vở bài tập đã thu trước đó đặt lên bàn giáo viên.
Tô Đồng thường đến lớp sau khi tiếng chuông báo vang lên, nhưng không biết tiết này bị chuyện gì trì hoãn, chuông vang rồi mà vẫn không thấy bóng người đâu. Trong lớp dần yên tĩnh, nhất thời không có tiếng ai nói chuyện, không khí khó tránh có hơi quỷ dị, nhưng rất nhanh đã có người khe khẽ hỏi nhỏ, "Thầy đâu rồi?"
Lý Gia Đồ nhìn chồng vở bài tập trên bàn, do dự một phen, lôi điện thoại ra định gửi cho Tô Đồng một tin nhắn thì đã thấy anh bước nhanh qua cửa sổ trước, bước đến bục giảng.
"Ừm, thầy xin lỗi." Tô Đồng hắng giọng, đặt sách giáo khoa lên bàn. Qua vài giây sau, anh mới ngẩng đầu lên nói với mọi người, "Hai tiết này các em cứ tự học đi nhé. Có đề luyện tập nào chưa làm xong thì nắm vững thời gian mà làm. Có câu hỏi gì thì giơ tay."
Anh nói xong thì cúi đầu bước đến một góc bục giảng, nhấc cái ghế dựa đã đặt ở nơi đó lên. Sau khi về tới bàn mới ngồi xuống.
Tình huống như vậy không phải chưa từng có nhưng Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy là lạ. Cậu thu máy tính bản và sách giáo khoa lại, tìm sách luyện tập Hóa thì nghe thấy trên bục giảng có động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên.
Kết quả là Tô Đồng đang đứng dậy, mượn Phùng Tử Ngưng ngồi ở hàng đầu một cái bút đỏ rồi lại ngồi xuống.
Anh dùng thời gian tự học để phê và chữa vở bài tập Hóa vừa nộp lên, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc xuống đám học trò đang ngồi trong lớp. Nếu phát hiện có học sinh nào giơ tay hỏi thì anh sẽ đến chỗ của học sinh đó.
Lý Gia Đồ cũng muốn hỏi một chút nhưng cậu nhận ra sách luyện tập Hóa của mình đã làm xong rồi. Nhân lúc Tô Đồng không chú ý, cậu trộm lấy sách luyện tập môn Lý vẫn chưa đuổi kịp tiến độ ra, cúi đầu lặng lẽ làm.
Trong hai tiết Hóa này, ngoại trừ lúc các bạn xung quanh Lý Gia Đồ giơ tay trả lời, Tô Đồng bước đến giúp thì chưa một lần nào anh dừng lại bên người cậu. Có một lần, Lý Gia Đồ sợ anh phát hiện cậu đang dùng tiết Hóa để làm bài tập Lý, lúc anh đi ngang qua thì giả bộ đang sửa soạn lại sách vở, mắt lại nhìn thấy Tô Đồng căn bản không liếc mắt đến chỗ mình lấy một lần.
20 phút trước khi tiết học cuối cùng của buổi sáng chấm dứt, Tô Đồng giao cho hai học sinh trả vở bài tập đã được phê bình và chữa xong cho mọi người. Mãi đến lúc này, anh mới đặt lại chiếc ghế về góc phòng, cầm phấn viết, nói với mọi người, "Chúng ta cùng thảo luận về bài tập lần trước nhé."
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh. Trả vở mất năm phút, anh dùng mười năm phút còn lại để nói hết bốn bài trong vở bài tập. Bài cuối cùng vì bảng đã viết kín nên Tô Đồng vừa lúc đứng trên mép bục giảng, nếu không phải đúng lúc quay đầu lại phát hiện ra thì đã bị ngã khỏi bục giảng.
Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, vì từ trước đến nay anh chưa từng chạy quá giờ nên cất phấn vào trong hộp, vỗ bụi vương trên tay rồi nói, "Các em tan học đi."
Lúc này, đám học trò mới bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc, Lý Gia đồ cũng kẹp vở bài tập vào trong sách giáo khoa. Điện thoại trên bàn liền rung, vì động đến chất gỗ của mặt bàn nên âm thanh dọa mọi người xung quanh đều sững lại một lúc.
Lý Gia Đồ nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Nguyên gửi đến, lập tức cầm điện thoại lên. Cậu ngẩng đầu lên bục giảng thì vừa thấy Tô Đồng đang lẳng lặng nhìn mình nhưng lại không nói gì, chắc là cũng chỉ thấy ngạc nhiên vì học sinh của mình bận bịu nên đã xoay người rời khỏi lớp.
Cậu xấu hổ cúi đầu, mở khóa màn hình đọc tin nhắn mà Đỗ Nguyên gửi đến. Cậu ta nói: Bốn người, có hai bạn nữ nữa. [Hì hì]
Lý Gia Đồ hơi sửng sốt một chút, trả lời: Bạn gái hả?
"Còn không đi ăn cơm à? Không là không còn đồ ăn đâu đó." Trương Cạnh Dư đi phía trước nói.
Cậu thoáng ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, "A, ông đi trước đi."
Cậu ta cũng không định đợi cậu đi ăn cùng nên vừa khóa cặp xong thì mất hút. Lý Gia Đồ đứng lên, đeo cặp lên lưng. Cậu nhìn thoáng qua điện thoại, Đỗ Nguyên gửi đến hai cái biểu tượng nhe răng cười, đáp án không cần nói cũng biết.
Nếu là bốn người, Lý Gia Đồ thật sự không nghĩ ra được cách nào để trong tình huống không có vé có thể đưa bọn họ qua được cổng trường bị bao kín. Nhưng vì đã nhận lời với Đỗ Nguyên nên cậu có muốn từ chối đều không được nữa.
Lý Gia Đồ bước đi rất chậm, ngay cả chuông tan học của tầng ba đều đang vang lên nhưng cậu còn chưa đến căn tin. Vài học sinh đi giày trượt vượt qua cậu, cậu cúi đầu đi bên cạnh hàng cây nơi sân trường. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng Tô Đồng đang gọi tên mình từ phía sau.
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh đang mỉm cười với mình, bối rối cúi đầu, khẽ gọi một tiếng, "Thầy."
"Sao hôm nay lại đi chậm vậy?" Tô Đồng hạ tốc độ đạp xe, trên xe không khỏi ngả nghiêng.
Lý Gia Đồ không biết nên đáp lại như thế nào. Cậu lắc đầu nhưng lòng thầm gõ một tiếng, hỏi anh, "Thầy, thầy có giành được vé vào hoạt động Nguyên Đán không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!