Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Dú

"... Tô Đồng đưa tay vuốt lên đôi lông mày vì nhíu lại thật chặt mà đau đớn, thở dài nói, "Tôi biết. Tôi đã biết từ rất lâu rồi."

--------------

Sau khi phim chiếu xong, cô bạn đến xem phim một mình cũng từ từ rời khỏi hội trường. Cô cũng chính là người xem cuối cùng.

Còn năm phút đồng nữa thì đến giờ đóng cửa của kí túc xá, quản lý thư viện cũng đến giục Lý Gia Đồ mau chạy nhanh về. Quản lý nhận ra Tô Đồng, ngạc nhiên chớp mắt, lịch sự chào hỏi, "Thầy Tô."

"Ừm, bọn tôi sẽ đi ngay." Tô Đồng chờ Lý Gia Đồ thu dọn đồ đạc.

Xem ra ý của chú quản lý là không muốn để Lý Gia Đồ ở lại thư viện nên cậu đành phải nhét cả chiếc laptop đã đóng vào trong cặp, xách chiếc giày trượt trên tay.

Buổi đêm vào cuối tuần, trong trường ít người đến đáng thương. Vốn nhà để xe đỗ nhiều đến mức không chứa nổi bây giờ cũng trống không, mà ngay cả nhà tự học bình thường đèn sáng trưng cũng đã tắt một nửa.

"Sao thầy lại nghĩ đến việc qua xem phim vậy?" Lý Gia Đồ đến bậc thềm của thư viện, ngồi xuống thay giày, hỏi anh.

Tô Đồng dắt chiếc xe dựng cạnh bảng thông báo qua, nghĩ một lúc thì nói đùa, "Tôi đến tìm em."

Lý Gia Đồ sửng sốt, cắn môi theo bản năng, cúi đầu tắt dây giày.

"Đã muộn thế này rồi, còn có xe về nhà không?" Tô Đồng ngồi trên xe hỏi.

Cậu lắc đầu, giơ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, nghĩ mình lần này lại tạch rồi, "Chắc bây giờ không thể vào kí túc xá được nữa." Cậu đứng dậy nói với Tô Đồng.

Tô Đồng hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một lát liền nói, "Tôi sẽ giúp em giải thích rõ ràng với dì quản lý, chắc dì ấy sẽ ghi sổ và cho em vào thôi."

Lý Gia Đồ ngẩn ra, tạm biệt xong thì trượt xuống từ sườn dốc của thư viện.

Anh đạp xe, đuổi theo cậu rất nhanh.

Thật ra cũng không cần giáo viên phải ra mặt giải thích thì khi học sinh muốn về kí túc xá sau giờ đóng cửa chỉ cần giả ngu bán manh cầu xin dì quản lý vài câu thì đều được vào cửa, quá lắm thì bị phạt trừ điểm sinh hoạt thôi.

Nhưng Tô Đồng đã nói đến mức này, nếu cậu còn nói viện cớ đó chỉ e là quá buồn cười rồi. Dù gì cũng chỉ là chút việc vặt, không cần làm rõ thì sẽ không gây hiểu lầm, chẳng qua Lý Gia Đồ rất tính khôn vặt của bản thân mình dùng sai nơi. Nói gì thì Tô Đồng cũng là giáo viên, hơn nữa còn là một người từ nhỏ đã mơ ước làm thầy.

Sợ là cậu không nói lời nào sẽ làm Tô Đồng lo lắng nên Lý Gia Đồ phá tan sự trầm mặc, nói, "Sáng nay em với bọn Đàm Hiểu Phong đến phòng y tế tìm Trịnh Đào

- Hôm qua cậu ta chạy 3000m bị ngất, không qua thăm được, sau đó thì thấy thầy và cậu ấy cùng nhau đến sân vận động."

Cậu đang trần thuật lại một chuyện có thật, dù không đặt câu hỏi nhưng thầm chứa vô số nghi ngờ, hơn nữa còn tràn ngập sự bất mãn đầy bức thiết.

Tô Đồng hơi ngạc nhiên vì cậu đã bắt gặp hai người họ, anh giải thích, "Ừ, sáng nay tôi ra ngoài khá sớm, gặp được Trịnh Đào ở cạnh sân. Em ấy bảo có chuyện muốn nói với tôi nên tôi đi cùng đến vườn quốc học nói chuyện một chút."

Tim Lý Gia Đồ thắt lại, hỏi anh, "Nói gì vậy ạ?"

"Là về một số cảm xúc của em ấy lúc học ở đây." Tô Đồng nói qua loa, "Như là hôm qua em ấy không chạy xong, cảm thấy đã làm mất mặt cả lớp. Kiểu kiểu như vậy."

Giống y như chuyện mà cậu ta sẽ làm thôi. Lý Gia Đồ cắn môi một cái, từ từ đi về phía trước, lầu bà lầu bầu, "Trong trường cũng có giáo viên tâm lý mà, sao cậu ấy lại tìm thầy để nói chứ." Dứt lời thì ngẩng đầu hỏi, "Sau đó thì sao? Chỉ vậy thôi?"

Tô Đồng cẩn thận ngẫm lại, mỉm cười lắc đầu, "Không thể nói với em được."

Cậu cắn môi, tỏ vẻ mình hiểu được.

"Em ấy tin ở tôi nên mới tâm sự cùng tôi. Nếu đổi lại là em, chắc là cũng không muốn tôi nói tâm sự của em cho người khác biết chứ?" Tô Đồng kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Em hiểu rồi ạ." Lý Gia Đồ mất kiên nhẫn trả lời.

Tô Đồng nhìn kĩ cậu một lát, xác định xem rốt cuộc cậu có thật sự đã hiểu hay chưa, liền không nói gì thêm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!