Chương 23: (Vô Đề)

Bắt đầu từ chương này trở đi, mình sẽ đổi xưng hô của 2 bạn nam chính: Khi ở riêng với nhau thì xưng tôi

-em, khi có người khác nữa thì thầy

-em như thường.

Edit: Dú

--------------

Do hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường nên buổi tự học vào ban đêm được hủy, đương nhiên là bài trắc nghiệm Hóa cũng được miễn luôn. Câu lạc bộ hí kịch phải biểu diễn trong buổi lễ nên Lý Gia Đồ phải trợ giúp như thường lệ, phụ trách vị trí ghi âm. Trước khi đến tiết mục tiểu phẩm, cậu đi vào hậu trường nhận dụng cụ ghi âm, kiểm tra míc và ghi âm giúp những người biểu diễn.

Dưới sân khấu người ngôn nghìn nghịt, ngoại trừ những người ngồi hai hàng ghế phía trước có thể mang máng nhận ra thì đều không thể phân biệt nổi những người còn lại.

Lúc tiết mục lên sàn diễn, lời kịch của các diễn viên từ trong tai nghe cực kì rõ ràng. Tâm trạng của họ xao động hơn một chút so với khi tập luyện bình thường. Lý Gia Đồ thường nghe thấy một số âm tiết quá cao, chói tai đến mức khiến cậu chỉ hận không thể gỡ tai nghe xuống, mà những âm điệu kì lạ ấy lại khiến khán giả ôm bụng cười vang. Hiệu trưởng và các vị lãnh đạo trường khác đều rất thân thiện, dù bị các học sinh phun tào trong lời kịch cũng vỗ tay cười rộ lên.

Tiết mục biểu diễn của câu lạc bộ kịch kết thúc, Lý Gia Đồ cũng hoàn thành công việc của mình. Cậu nhìn thời gian, còn kịp để làm bài tập, bèn nói câu tạm biệt với đám bạn còn ở lại xem các tiết mục, lưng đeo cặp sách rời đi.

Âm thanh múa hát truyền ra từ hội trường phiêu bạt khắp thư viện, ngay cả những tràng vỗ tay và tiếng cười của khán giả cũng đủ để nghe thấy. Lý Gia Đồ làm hết bài tập trong phòng tự học mà lễ mừng buổi tối còn chưa chấm dứt. Cậu cầm giày patin thong thả bước đến cửa sau của hội trường, số người xem lúc này đã giảm đi một ít, nhưng dù là sự nhiệt tình đến từ những người biểu diễn hay khán giả cũng đã đủ để cái lạnh mùa thu dần ấm áp hơn hẳn.

Mắt thấy buổi lễ sắp kết thúc, vì để tránh bị dồn vào một nơi với đám đông kia, Lý Gia Đồ xem tiết mục biểu diễn của dàn nhạc trường xong thì rời đi. Cậu đi đến cửa thư viện ngồi xuống bậc thang để thay giày, dựa theo gió đêm mà đoán nhiệt độ mấy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ hạ xuống. Dự báo thời tiết đã nói vào cuối tuần sau, không khí lạnh phương Bắc sẽ tập kết và xuôi về hướng Nam. Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái, không biết Đại hội thể dục thể thao của trường mấy ngày ấy sẽ như thế nào.

Cậu thay giày xong, đi về phía kí túc xá, còn chưa đến căn tin đã thấy Tô Đồng đạp xe ở phía trước. Lý Gia Đồ bước chậm lại theo bản năng, nhưng trượt được vài bước lại trượt nhanh về phía trước.

"Chào thầy ạ." Cậu trượt đến bên người Tô Đồng.

Tô Đồng quay đầu nhìn thấy cậu, hơi ngạc nhiên, cười đáp, "Thật trùng hợp. Đi xem buổi lễ à?"

Lý Gia Đồ gật đầu, "Vì câu lạc bộ hí kịch có tiết mục ạ."

"Em tham gia sao?" Tô Đồng rất ngạc nhiên, "Sao tôi lại không thấy em lên sân khấu nhỉ?"

Cậu cười nói, "Không ạ, em ở phía sau cánh gà, phụ trách ghi âm. Thầy cũng đến xem buổi lễ sao?"

"Ừ, sợ chút nữa nhiều người quá nên ra trước." Tô Đồng rõ ràng đã đạp chậm lại, nhìn cậu hỏi, "Em mặc ít thế, có lạnh không?"

Quả thật Lý Gia Đồ không ngờ càng tối càng lạnh, nhưng chút nhiệt độ ấy cậu vẫn chịu được. Cậu lắc đầu, hỏi ngược lại, "Thế thầy không lạnh ạ?" Anh vẫn mặc áo thun và sơ mi như ban ngày, đều rất mỏng.

"Lạnh, nên tôi mới vội về đó." Tô Đồng thành thật nói.

Lý Gia Đồ sửng sốt, cúi đầu cười rộ lên. Cậu bỗng nhớ ra sữa của mình còn chưa lấy bèn nói, "Thầy, em đến quầy bán quà vặt lấy sữa đã, em đi trước nhé."

Tô Đồng gật đầu, "Ừ, đi đi."

"Tạm biệt thầy!" Dứt lời, Lý Gia Đồ trượt giày, đi về phía quầy bán quà vặt.

Lý Gia Đồ tới rất kịp lúc, trong quầy bán quà vặt yên tĩnh đến mức chỉ còn mấy dì bán hàng đang nói chuyện. Dì thường phụ trách bán sữa thấy có học trò đến chỗ nhận sữa bèn hỏi, "Nhận sữa hả?"

"Vâng." Cậu báo tên và lớp của mình.

Dì bán hàng không nghe cậu giới thiệu đã đưa một lọ sữa bò tươi cho cậu, nói, "Lọ cuối cùng. Cháu ơi, sau này nên đến nhận sớm chút nhé. Sữa tươi uống sớm mới tốt."

"À, vâng ạ..." Lý Gia Đồ xấu hổ cười, lại nói, "Dì ơi, phiền dì hâm nóng lại cho cháu chút nhé."

"Bên ngoài lạnh lắm ha?" Một dì khác hỏi.

Cậu gật đầu, "Nhiệt độ hạ rồi ạ."

Thời gian hâm nóng sữa chỉ có nửa phút, ngón tay Lý Gia Đồ khẽ gõ lên thành thủy tinh của quầy hàng một lát, cười lễ phép với dì, "Cảm ơn dì ạ." Bình sữa nhận được rất ấm, không bỏng tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!