*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Beta: Dú
"A lô? Thầy muốn tìm bạn trai phải không?"
--------------
Họp phụ huynh kéo dài hơn nửa ngày mới kết thúc, các học sinh đều quay trở về lớp đón cha mẹ của mình.
Cuối tuần nhà trường không phân lịch dạy nên đa số học sinh lớp 11 đã về nhà, chỉ còn lại lớp 10 và lớp 12 giành ăn với nhau. Dù đây không phải là lần đầu tiên ba cậu đến trường nhưng Lý Gia Đồ vẫn dẫn ông đến căn tin. Hai ba con cùng nhau ăn mấy món được xem là ngon miệng. Sau đó cậu tản bộ trong sân trường với ba trong chốc lát rồi đưa ông đến bãi đỗ xe, nhìn ông lái xe rời đi.
Trong số bảy người ở ký túc xá, bao gồm cả cậu thì tổng cộng có ba người đến từ vùng ngoại thành. Tối chủ nhật không có lớp, phụ huynh còn ở trong trường, Lý Gia Đồ đoán sau khi về ký túc xá chắc cũng không gặp những người khác. Nhưng không ngờ lúc Lý Gia Đồ đến cửa phòng thì nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.
"Mày cứ như vậy cũng không hay đâu con. Trời thì ngày nào cũng nóng, quần áo lại để đó không giặt, cứ chất đống thì kiểu gì chẳng bốc mùi. Chậc chậc, con trai à, mùa hè có mặc nhiều nhặn gì đâu, tự mình giặt đồ đi, làm dần là quen." Người phụ nữ vừa đau lòng vừa không kiên nhẫn dặn dò.
Lý Gia Đồ bước vào phòng thì nhìn thấy mẹ của La Tử Hào đang dọn đồ giúp cậu ta. Bà nhét đống quần áo dồn ứ cả tuần vào một cái túi to, đồng thời nhặt lên được một chiếc q**n l*t, ngao ngán ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt vô tội của đứa con, lắc đầu thở dài rồi lại nhét vào trong túi.
"Lý Gia Đồ đã về rồi đấy à?" Mẹ La quay đầu lại, phát hiện ra là Lý Gia Đồ bèn thân thiết chào hỏi, "Ăn cơm chưa cháu?"
"Cháu chào dì ạ." Lý Gia Đồ lễ phép mỉm cười, "Cháu vừa ăn xong với ba."
Mẹ La kinh ngạc, "Cháu không về với ba sao?"
"Không được đâu ạ. Nhà cháu xa, về rồi thì mai không đến trường kịp được." Cậu đặt ba bộ quần áo sạch sẽ nhận từ ba mình trên giường rồi ôm ga trải giường và vỏ chăn đã tháo từ ban trưa vào phòng vệ sinh.
Bà nhìn tấm ga trải giường và vỏ chăn mà mình phải giặt, lại bắt đầu rầu vì con mình, liếc mắt nhìn theo hướng Lý Gia Đồ vào phòng vệ sinh, "Mày xem con nhà người ta kìa!"
La Tử Hào rầu rĩ, "Âyyy, bài tập mỗi ngày nhiều như thế, sao con có thời gian giặt giũ chứ!"
"Bài tập nhiều? Mẹ thấy trong các trường trọng điểm toàn thành phố thì trường con có hai ngày nghỉ trong tuần đó!" Mẹ La nghi ngờ nói.
La Tử Hào tỉnh bơ hỏi lại, "Vậy mẹ có muốn con trai mẹ thi đậu trường đại học Thanh Hoa ở phía Bắc không đó?"
Mẹ La nhất thời nghẹn lời, tiếp tục nhẫn nại nhét quần áo vào trong túi, "Tốt nhất là mày nhớ thi đỗ hộ mẹ với!" Nói xong bèn khóa túi lại, suy đi tính lại lại cảm thấy không ổn, bà nói, "Giờ mua một cái máy giặt cũng có tốn nhiều tiền đâu. Sao mấy đứa tụi bây mua điện thoại với máy tính bảng thì nhanh mà mua cái máy giặt lại lâu la vậy hả?"
La Tử Hào do dự nói, "Chuyện này thì tất cả mọi người phải đồng ý bỏ tiền ra mới được chứ ạ."
Vừa lúc đó, Lý Gia Đồ quên lấy bột giặt nên ra ngoài thì thấy hai mẹ con nhà họ đang nói chuyện. Mẹ La tò mò hỏi đứa nào không đồng ý bỏ tiền vậy. Con trai bà trầm mặc một chút rồi cười ha ha nói, "Ây dà, đằng nào mà chẳng phải giặt ạ. Cần gì phức tạp thế. Gần một năm nay đều như vậy rồi!"
Lý Gia Đồ ngồi trên ghế dài trong phòng vệ sinh để giặt tấm ga trải giường. Trong ký túc xá rất yên lặng nên những gì mẹ con họ nói với nhau cậu đều nghe rõ mồn một.
Nhà La Tử Hào làm ăn buôn bán. Mẹ cậu ta là nội trợ nên có thời gian đến họp phụ huynh. Bà biết không ít chuyện về cuộc sống ở trường của con trai mình và thậm chí còn hàn huyên với các phụ huynh khác. Có rất nhiều chuyện mà ngay cả bọn Lý Gia Đồ cũng chưa từng nghe nói qua.
"Cái cậu Đàm Hiểu Phong kia, mẹ cậu ta bị sa thải phải không?" Mẹ La lảm nhảm, "Trước đây con từng kể có mẹ của một bạn học đến từ ngoại thành cuối tuần hay đến trường thăm con ấy, là mẹ của Đàm Hiểu Phong hử?"
"Mẹ của người ta là nghỉ hưu, không phải bị sa thải đâu ạ." La Tử Hào dở khóc dở cười.
Nhưng mẹ La lại không để ý nhiều đến vậy, "Ề, có gì khác nhau đâu, cũng là ở nhà không đi làm thôi." Bà ngừng lại một chút, "Thế cái cậu mà được nhận học bổng là cậu nhóc đó hả? Đúng là con nhà nghèo thường trưởng thành sớm. Nếu mày mà có chút tiền đồ như Đàm Hiểu Phong..."
"Không phải cậu ấy, là Trịnh Đào cơ." La Tử Hào lạnh nhạt ngắt lời mẹ mình đang thao thao bất tuyệt.
Mẹ La không hiểu lắm, "Trịnh Đào? Là đứa nào?"
Con bà không kiên nhẫn nói, "Mẹ không nhớ thì nói cho mẹ cũng bằng không."
Mẹ La trầm mặc một lát lại lo lắng hỏi: "Học kỳ sau là mấy đứa phân ban rồi. Đến lúc đó thì các bạn học khác ban sẽ không ở với nhau nữa? Thế cái cậu Trương Cạnh Dư đó là học Xã hội hay Tự nhiên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!