Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Dú

Beta: Dú

"Nếu em quyết định đi thì nói với tôi một tiếng."

--------------

Phòng của Tô Đồng rất trống trải, không biết một tháng qua anh đã sống như thế nào, phòng cũng chỉ có vài đồ dùng vật dụng, còn phòng bếp chỉ có một chiếc tủ lạnh. Bây giờ khi đồ dùng trong nhà và đồ điện được đưa vào, căn phòng mới hơi giống nơi dành cho người ở.

"Các em ngồi xuống nghỉ chút đi. Tối nay xong việc thầy sẽ về dọn dẹp lại sau." Tô Đồng bảo những học sinh đang bận bưng bê đồ của mình dừng lại, lấy cô

-ca trong tủ lạnh ra, phát cho mỗi người một lon.

Lý Gia Đồ nhận lon cô

-ca ấy, "Cảm ơn thầy." Nhưng Tô Đồng còn chưa kịp nghe cậu nói lời cảm ơn đã xoay người đưa lon khác cho Phùng Tử Ngưng rồi.

"Cảm ơn thầy." Phùng Tử Ngưng vừa nhận lon, nhìn hai tay mình một lúc rồi đặt lon xuống, đứng dậy bước vào phía trong.

Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng nước, dường như cậu ta đã rất quen nơi này.

Vì đã bưng bê mấy thứ đồ nên tay của mấy người đều dính bụi bẩn. Khi chạm đến lon cô

-ca đã được làm lạnh, những vệt nước bẩn cũng rơi xuống. Đàm Hiểu Phong lập tức buông lon xuống tìm vòi nước, thấy Phùng Tử Ngưng đã quay lại. Cậu ta chỉ ra phía huyền quan, "Nhà vệ sinh ở bên đó."

Tô Đồng tiễn nhân viên của công ty chuyển phát ra cửa xong, nhìn thấy mấy người bọn họ đang rửa tay liền tìm khăn giấy, đặt lên bàn trà. Lý Gia Đồ rửa tay xong mới bước ra phòng khách, lúc này Tô Đồng đã đưa khăn tới trước mặt cậu.

"Cảm ơn thầy." Cậu rút hai tờ ra, lau khô tay, lau luôn cả nước bẩn dính trên lon.

Trên sô pha đã chật người, Tô Đồng ngồi xuống chỗ tay vịn, Phùng Tử Ngưng lập tức đứng dậy nhường chỗ.

"Không sao đâu, em cứ ngồi đi." Anh đặt tay lên vai Phùng Tử Ngưng, rõ ràng là rất thân quen, lại hỏi sang mọi người, "Thế nào rồi? Mấy tiết hóa gần đây có hiểu gì không? Có cần thầy khái quát lại, giảng sâu thêm không?"

Bọn họ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng vẫn phải chờ đến lúc anh chỉ mặt gọi tên mới chịu trả lời, "Đàm Hiểu Phong, em nói đi."

Đàm Hiểu Phong hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Em thấy việc phân ra thành từng mục nhỏ rất hay, khiến việc ghi nhớ kiến thức dễ hơn một chút, nhưng có thể sẽ bị lẫn lộn với kiến thức mới học, gây khó khăn khi tiếp thu cái mới."

Tô Đồng im lặng nghe, gật đầu, lại hỏi tiếp, "Những bạn khác thấy thế nào?" Anh cúi đầu nhìn sang phía Trịnh Đào, "Trịnh Đào này? Em có ý kiến hay ý tưởng gì không?"

Trịnh Đào lắng nghe rất chăm chú, nhưng có lẽ là không ngờ mình sẽ được hỏi nên hơi sững người, rồi cậu ta vội cười trừ, lắc đầu, "Không ạ. Em thấy thầy Tô giảng rất hay! Lúc lên lớp các bạn cũng nghe rất chăm chú!"

"Thầy từng hỏi mấy bạn nữ rồi, các bạn bảo tốc độ nói của thầy hơi nhanh, các em thấy sao?" Tô Đồng hỏi, "Phùng Tử Ngưng?"

Phùng Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, ngại ngùng cười.

Tô Đồng kinh ngạc, "Nhanh thật hả? Trước đây lúc thầy giảng thử ở đại học, hay bị thầy cô phê bình lắm, bảo là tốc độ nói của thầy quá chậm."

Chu Thư Uyên cười khổ, "Không phải về việc nói nhanh đâu ạ, mà là khi thầy giảng bài, thầy hay đề cập tới quá nhiều bài, khiến bọn em không kịp giở sách ra xem."

"Đúng đấy ạ! Rõ ràng là đang giảng phần halogen thì thầy lại nhắc sang phần bán kính nguyên tử, làm học sinh bọn em không kịp phản ứng luôn!" La Tử Hào cũng ai oán nói, "Hầy, nhưng đây chỉ là nỗi rầu của những đứa học kém như bọn em thôi, thầy không cần phải để ý đâu."

Tô Đồng trầm ngâm một lát, nói, "Thế sau này thầy sẽ giảng chậm lại, để cho tất cả mọi người cùng hiểu bài mới là điều quan trọng nhất."

"Ôi thầy, không được, không được đâu!" La Tử Hào vội phất tay, xấu hổ cười, "Tuy giờ không có quy định chia lớp chọn và lớp thường, nhưng thầy đừng vì một vài cá nhân kém cỏi như bọn em mà làm tiến độ học tập của tên trâu bò Đàm Hiểu Phong kia chậm lại!"

Đàm Hiểu Phong dở khóc dở cười, "Cái khỉ gì thế..."

Tô Đồng cười, "Thầy sẽ cân nhắc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!