Chương 119: Ngoại truyện 3-6

Ngoại truyện 3-6

Tác giả: Miêu Đại Phu

Dịch: Dú

Nơi làm việc hai anh chị tiền bối chọn nằm rất gần học viện Mỹ thuật và ở tầng có thể nhìn ra khuôn viên tấp nập. Lý Gia Đồ vừa bước vào bên trong đã cảm thấy thân quen đến lạ. Cậu ngẫm lại thật kỹ thì ngỡ ngàng nhận ra dọn hết đồ đoàn trong căn nhà cũ của Tô Đồng đi cũng sẽ ra bố cục như hiện tại: Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, chỉ là thiếu một căn bếp mở.

"Em thấy sao? Đây là căn đã đầy đủ tiện nghi cơ bản có chất lượng tốt nhất so với tầm giá ở địa điểm này rồi." Tăng Nhã Nhữ hỏi ý kiến từ cậu, cười mỉm, "Nhưng chúng ta vẫn phải tự thiết kế phần nội thất."

Lý Gia Đồ cười: "Chuyện dễ với anh chị thôi nhỉ?"

Lại Thành Xuân vờ kinh ngạc: "Làm gì có? Em là giám đốc mà định khoanh tay đứng nhìn hả?"

"Thiết kế nội thất thì em chịu đó." Cậu ăn ngay nói thật, "Anh hỏi chị là biết."

Tăng Nhã Nhữ điềm nhiên thốt: "Ít nhất cũng phải đặt mấy vật dụng đã nhỉ, không thì chẳng làm việc được mất, phần mặt tiền cứ để đó xử dần. Gia Đồ, chiều nay em rảnh thì qua cửa hàng bán vật dụng nhé? Chị với Thành Xuân phải đi làm giấy tờ."

"Vâng." Lý Gia Đồ gật đầu đồng ý, điện thoại trong túi lại rung thêm lần nữa.

Lại Thành Xuân nói đùa khi thấy cậu lôi điện thoại ra: "Hôm nay bận ghê nhỉ."

Cậu cười áy náy, giải thích: "Nhà em định nuôi một con mèo, đã lên mạng đặt nhiều đồ cho nó từ hôm qua nên hôm nay họ giao đến hết." Quả nhiên toàn nhận được mã vận đơn.

Lại Thành Xuân cũng nuôi mèo trong nhà, nghe vậy thì rất lấy làm mừng: "Giống thì thế?"

"Mèo hoang tình cờ gặp ngoài đường, giống mèo mướp bình thường, mới ba tháng tuổi, giờ vẫn bé tí." Lý Gia Đồ miêu tả hình thể mèo bằng tay.

Anh ta nghĩ một lát rồi nói: "Nếu chăm sóc chu đáo thì giống mèo mướp này khi lớn sẽ cưng lắm. Chưa kể là chúng có tính độc lập, thông minh và rất nghịch ngợm."

Nghe vậy, cậu phì cười: "Bây giờ nó cũng đã cưng lắm rồi."

"Nhớ chăm nom kỹ vào nhé, bọn mèo mướp sẽ rất khó sống nếu đổi chủ." Lại Thành Xuân đưa lời khuyên chân thành với tư cách là một người có kinh nghiệm nuôi mèo.

Tăng Nhã Nhữ cười: "Anh cứ yên tâm, em ấy chung tình lắm, và anh bạn nhà em ấy cũng vậy."

Câu trên làm cậu cúi đầu cười ngại ngùng.

Điện thoại Tô Đồng cũng rung liên hồi trong giờ làm việc vì nhận mã vận đơn giống như Lý Gia Đồ.

Anh tắt thông báo điện thoại, đến trước giờ trưa mới mở ra đọc thì thấy có gần mười tin nhắn đến.

Tô Đồng tranh thủ hoàn thành mọi công việc thư ký xếp cho mình vào buổi sáng để đến chiều đi đến phòng khám thú y đón Đồ Đồ cùng Lý Gia Đồ như đã hẹn, nào ngờ lại nhận tin nhắn từ cậu bảo là chiều phải qua cửa hàng bán vật dụng.

"Vậy anh sẽ đi đón nó nhé? Hay tối nay mình đi chung?" Anh gọi điện qua hỏi.

Bấy giờ cậu đã trên đường đến cửa hàng bán vật dụng, đành đáp: "Đợi em đặt đồ xong rồi mình đi chung đi? Chiều nay anh bận gì không thì mình chọn vật dụng với nhau luôn. Anh nghĩ sao?"

Tô Đồng nghĩ mình cũng chẳng định ở công ty chiều nay nên đồng ý ngay tắp lự: "Được, em lái xe qua đón anh nhé?"

"Em sắp tới nơi rồi, anh xuống đi." Lý Gia Đồ đáp.

Anh nhíu mày: "Là sao? Em đã trên đường đến đây rồi cơ à? Lỡ anh không đi thì sao?"

Cậu cười thản nhiên: "Không đi thì coi như em ghé qua thăm anh thôi. Nhớ anh."

Cơm bỗng được ngậm lâu trong miệng hơn vì cuộc gọi này. Trong quá trình đó, tinh bột phân giải thành đường phân khiến vị ngọt bám hết vào răng. Tô Đồng cười tủm tỉm: "Thế lái nhanh hơn tí nữa nhớ."

Lượng khách trong giờ hành chính ở cửa hàng không nhiều bằng cuối tuần, khách đến dạo trông cực kỳ nhàn nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!