Chương 118: Ngoại truyện 3-5

Ngoại truyện 3-5

Tác giả: Miêu Đại Phu

Dịch: Dú

Tối chỉ lo uống rượu với tâm sự nên phải đến khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lý Gia Đồ mới nhớ đến chuyện mình hứa tặng vải cho đàn chị.

Cậu lê dép ra phòng, dựa tủ lạnh ngắm Tô Đồng làm bữa sáng. Lý Gia Đồ cười điềm nhiên, kể cho anh nghe việc ấy.

Tô Đồng ngạc nhiên, bật cười: "Giờ vải đã chẳng còn tươi ngon nữa mà em vẫn định trơ mặt đem đi tặng hả?"

Lý Gia Đồ mím môi ra chiều bối rối, nghĩ một lúc rồi bảo: "Mình làm bánh mousse đi, đằng nào hôm nay cũng rảnh. Anh có muốn ăn không? Em sẽ làm cho anh một phần."

"Có chứ." Tô Đồng chẳng buồn giữ kẽ, bưng bữa sáng của hai người ra bàn.

Tô Đồng sau khi say rượu không ăn miếng nào nên bữa sáng chỉ cho thêm cà phê là đủ. Anh vừa ngồi cạnh Lý Gia Đồ vừa lật xem hồ sơ thiết kế của cậu, thốt lên ngạc nhiên: "Nhà nghỉ ven biển Văn hả?"

Lý Gia Đồ chưa có thời gian đọc hồ sơ kể từ khi lấy về đến giờ, nghe anh nói thế cậu cũng bất ngờ, xáp lại gần tay anh để ngó hồ sơ: "Đúng vậy thật. Thế phải hẹn chị chủ để đến tận nơi tham quan thôi."

Đấy là một nhà nghỉ nằm dọc biển Văn, Chỉ Châu. Tô Đồng vừa ngắm nghía ảnh nhà nghỉ vừa được chiêm ngưỡng cảnh biển Văn tuyệt đẹp.

"Bao giờ các em đi thì dẫn anh theo với." Anh nói.

Lý Gia Đồ rất bất ngờ khi thấy anh dùng từ "dẫn theo", song nét mặt Tô Đồng hết sức tự nhiên làm cậu cũng thấy thoải mái. Cậu cười: "Em sẽ cố hẹn trong cuối tuần để trúng lúc anh rảnh luôn."

Tô Đồng mỉm cười gật đầu.

Anh lại cúi xuống đọc hồ sơ, Lý Gia Đồ chán nản xơi bữa sáng thơm ngon, cảm giác có lẽ mình muốn nếm thử hương vị khác. Cậu liếc trộm Tô Đồng mãi rồi cầm lòng không đậu lấy khăn giấy lau cả tay lẫn miệng và giang tay ôm anh lại cùng một ghế.

Sau phút giây sửng sốt, Tô Đồng phì cười: "Tràn trề sức sống thế."

"Hôm nay anh không tăng ca chứ?" Lý Gia Đồ hôn phần sau tai anh rồi cạ môi lên vành.

Anh cúi đầu, cảm giác Lý Gia Đồ chạm môi nơi gáy mình thì vai cứng đờ hẳn do gồng. Tô Đồng cố tình gồng, bằng không sẽ chẳng thể bước ra nổi căn nhà này mất. Anh cười áy náy: "Anh còn phải đi làm nữa."

"Ò." Lý Gia Đồ đáp rầu rĩ.

Tô Đồng tiện tay nhấc tập hồ sơ đập vào trán cậu, nghe cậu kêu úi cha nom rất đáng thương. Anh đặt hồ sơ xuống, đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn và kêu Lý Gia Đồ đi cho cá trong bể ăn.

Không hiểu sao Lý Gia Đồ lại nhớ đến chú mèo con lang thang mình gặp trước cửa hàng tiện lợi khi nhìn thấy lũ cá Ali Pseudotropheus Demasoni ở bể. Một tuần đã trôi qua, liệu nó có còn nhỏ như lần cậu gặp không? Và nó có còn ở đó nữa không?

Trong lúc cho cá ăn, cậu ghé lại gần soi vết cặn dính lên kính mà thấy ghê ghê, nhíu mày.

"Sao thế?" Tô Đồng về phòng thay đồ, thắc mắc.

Cậu lắc đầu, trở vào phòng tắm lấy một chậu nước rồi lại sang phòng để dụng cụ tìm vợt chụp. Cậu vừa vớt cá vừa hỏi: "Anh nghĩ nếu mình nuôi một con mèo trong nhà thì nó có xơi mất cá không?"

Tô Đồng ngoái lại, hỏi với giọng ngạc nhiên: "Em muốn nuôi mèo à?"

"Lần trước em có bắt gặp một bé mèo mướp ở quanh cửa hàng tiện lợi cạnh thư viện, giờ tự dưng thấy nó côi cút quá, muốn mang về nhà nuôi." Nói xong, Lý Gia Đồ nhớ ra địa điểm mình từng kể cho anh nghe không phải cửa hàng tiện lợi cạnh thư viện. Nghĩ đến đó, cậu xấu hổ quay sang thì trông thấy Tô Đồng đang nhìn mình với ánh mắt trách cứ sau khi mình lòi đuôi.

Thấy thế, cậu cúi đầu cười ngượng.

"Chiều nay anh tăng ca xong sẽ vòng qua đó tìm, tìm được thì đem về rồi mình làm thủ tục." Thay đồ xong xuôi, Tô Đồng lại vỗ vai Lý Gia Đồ.

Cậu vẫn cầm vợt chụp trong tay, quay đầu hôn anh, dặn: "Đi lại cẩn thận nhé."

"Ừ. Đừng để cá trong nước máy lâu quá, kẻo mèo về chưa ăn chúng đã ngỏm rồi." Tô Đồng đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!